"Tin tức tốt là anh sắp làm cha rồi."
"Ự…" Ngụy Liêu suýt chút nữa nghẹn chết.
"Về bản chất, em mang thai và anh sắp làm cha, có khác nhau sao?" Ngụy Liêu cạn lời.
"Có chứ. Em mang thai khá là đột nhiên, đối với chúng ta mà nói là một chuyện xấu. Thế nhưng anh đã hai mươi tám tuổi, anh lớn tuổi rồi, đột nhiên được làm cha, về mặt nào đó mà nói thì lại là một tin tức tốt."
"Không hổ là dân tâm lý học, đúng là trâu bò!" Ngụy Liêu giơ ngón tay cái lên.
"Ít nói nhảm đi, cái bụng em là do anh làm lớn, anh định làm sao, phá thai chia tay hay là…"
Tưởng Tiểu Vi còn chưa nói xong thì Ngụy Liêu lập tức đứng dậy bụm miệng cô lại.
"Ông tổ của anh ơi… em nói bậy gì đấy, tại sao phải phá thai chứ, chính em cũng nói anh làm cha là chuyện tốt mà."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tưởng Tiểu Vi cố ý hỏi dò.
Thật ra, cô rất muốn nhìn phản ứng của Ngụy Liêu, để cô biết bước tiếp theo phải làm như thế nào.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com