"Đừng khách sáo với tôi. Không phải là tôi giúp cô, chỉ là tôi ngứa mắt cái vẻ mặt đó của bọn họ mà thôi." Hoắc Miên bình tĩnh nói.
Hoắc Nghiên Nghiên cười một tiếng cay đắng, thấp giọng nói: "Sau khi mẹ xảy ra chuyện thì tôi đã quen rồi. Những người đó đều giống nhau. Nếu có tiền có thế thì chơi với tôi, còn nếu không tiền không thế thì tôi đáng bị giẫm đạp."
"Thế nên cô mới nhất định phải gả vào nhà quyền thế để cô có thể lật lại tình thế sao?" Hoắc Miên hỏi.
Hoắc Nghiên Nghiên lắc đầu: "Lúc đầu đúng là có suy nghĩ như thế nên tôi mới quấn lấy Tô Ngự, dù biết Tô Ngự sẽ không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái nhưng tôi vẫn bám dính lấy anh ta như keo. Khi đó nguyên nhân chủ yếu là bởi vì tôi muốn lợi dụng nhà họ Tô để trở mình. Những người kia đều có mối thù bỏ đá xuống giếng với tôi, cũng không phải tôi không muốn báo thù. Chỉ là sau này… Tôi đã suy nghĩ rõ ràng một số việc…"
"Việc gì?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com