"Có thể ạ, chúng tôi xin lỗi, chúng tôi nhầm rồi, xin lỗi vì đã làm phiền cô."
Vị cảnh sát giao thông kia có vẻ khá khôn khéo…
"Không sao." Hoắc Miên ưu nhã cười, cầm bằng lái xe lên xe.
Mà bây giờ Tần đại nhân đã ngủ gật ở tay lái phụ, yên tĩnh như một đứa trẻ...
"Phù phù… Còn nói là em uống say thì hay làm càn, em thấy anh cũng có khác gì em đâu."
Nói xong, Hoắc Miên khởi động xe, chạy thẳng về biệt thự Nam Sơn.
"Cô chủ, cậu chủ."
Quản gia Lê thấy xe của hai người về đến nhà, đi ra đón rất đúng giờ.
"Chú Lê, anh ấy uống say rồi, chuẩn bị cho anh ấy canh giải rượu."
"Vâng thưa cô chủ."
Hoắc Miên khoác tay Tần Sở lên vai mình, sau đó cố hết sức dìu anh đi thẳng vào phòng ngủ.
Giúp anh thay quần áo, tắm rửa… Rồi đẩy anh lên giường...
"Anh dậy rồi à, uống canh giải rượu."
Tần Sở mơ màng ngồi dậy, uống bát canh trên tay Hoắc Miên, rồi tiếp tục nằm ngủ…
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com