"Đi chứ, phải đi." Tô Ngự thoải mái cười khẽ.
"Cậu đúng là tự chuốc khổ vào người."
"Vậy thì sao chứ? Nhất định phải đi, không chỉ phải đi, mà tôi còn muốn mọi người đều nhớ tôi."
"Hả… Cậu đừng nói là cậu sẽ lên sân khấu tỏ tình với người ta đấy nhé? Đừng có mà làm thế, Hoắc Miên sẽ rơi vào tình thế khó xử đấy."
"Tất nhiên là không phải rồi, tôi không muốn gây rắc rối cho cô ấy, cũng không nỡ để cô ấy bị người ta nói này nói kia."
Nói xong, Tô Ngự đứng dậy: "Được rồi, hai người tiếp tục ân ái đi, tôi đi tìm thằng nhóc Đường Xuyên kia rủ ra ngoài uống tí."
Khu điều dưỡng phía Nam.
Tần Sở đến đón Hoắc Miên rất đúng giờ, cô thay quần áo, cầm túi xách đi ra ngoài thì đã thấy chiếc xe Maybach đã đỗ sẵn ở cửa ra vào…
"Đến rất đúng giờ." Hoắc Miên mỉm cười.
"Chúng ta ăn cơm ở đâu đây? Hay về nhà nấu?" Tần Sở dịu dàng hỏi.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com