Vốn Tô Ngự chỉ nói đùa một câu để trêu hai người, thế nhưng Tưởng Tiểu Vi lại đỏ mặt.
"Hai người lại bắt đầu trêu chọc chúng tôi rồi..." Ngụy Liêu cười ha hả nhìn Tô Ngự và Hoắc Miên.
"Nào nào, cạn chén nào… Chúc mừng hai người đã được trời đất đưa đẩy nên duyên thành đôi." Tô Ngự đứng dậy cầm chén rượu lên.
Hoắc Miên cũng đứng dậy theo…
"Hôm nay rất vui, cảm ơn hai người đã tới." Tưởng Tiểu Vi cười khẽ để lộ ra chiếc răng khểnh tinh nghịch.
Hoắc Miên cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều…
Cũng may là Tưởng Tiểu Vi đã tự tay cứu vãn lại cục diện này…
Vốn dĩ cô định ăn cơm xong thì về luôn, nhưng Tưởng Tiểu Vi sống chết nhất quyết không cho cô đi.
Sau khi khách mời rời đi, Tưởng Tiểu Vi và Ngụy Liêu thay lại thường phục rồi bốn người chuẩn bị đi ăn khuya tiếp.
Nào ngờ vừa lên xe thì điện thoại của Tưởng Tiểu Vi vang lên…
Lại là Đỗ Kiến An gọi đến…
"Tiểu Vi… Xin lỗi."
"Không sao."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com