"Được, bây giờ con ở đâu, bác cho lái xe chở đến." Bà Tần vẫn mềm lòng, dù sao bà ta cũng thích Tống Dĩ Thi lâu như vậy, dù lúc Tần Sở phẫu thuật có chút mâu thuẫn, về sau cũng từng chất vấn cô ta, nhưng ít nhiều gì vẫn còn chút tình cảm.
Ba mươi phút sau, lái xe của nhà họ Tần lái xe Bentley đưa bà Tần đến quán cà phê trên đường Hà Tây.
Lúc bà ta bước vào, Tống Dĩ Thi đã khóc tới đỏ mắt...
"Đây là thế nào? Con à, sao lại khóc đến mức này..." Bà Tần kinh ngạc vô cùng.
Tống Dĩ Thi về nước lâu như thế, vẫn luôn ở bên cạnh bà Tần.
Bà Tần chưa từng thấy cô ta khóc nhiều như thế, vì vậy hơi hoảng sợ.
"Bác Tần, Tần Sở chặn số con rồi... Đột nhiên con không gọi điện được cho anh ấy nữa..." Tống Dĩ Thi rơm rớm nói, sau đó tiếp tục cầm khăn giấy lau nước mắt với ý đồ tăng thêm độ chân thực.
"Không thể nào, A Sở... Đang yên đang lành sao lại cho con vào sổ đen?" Rõ ràng là bà Tần không tin.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com