"Đừng lãng phí thời gian nữa. Rốt cuộc anh có chơi không?" Tưởng Tiểu Vi lườm Ngụy Liêu.
"Chơi thì chơi, không sao cả, dù sao tôi cũng sẽ không thua." Ngụy Liêu cảm thấy kinh nghiệm đầy mình, từ năm mười hai mười ba tuổi cùng Tô Ngự lén uống rượu, anh ta đã bách độc bất xâm rồi, không có gì đặc biệt cả, vẫn uống được một cân rượu đế, là khoảng sáu bảy ly rượu.
Còn Tưởng Tiểu Vi, trước đó cô đã uống nhiều rồi, chắc là không uống thêm được bao nhiêu nữa.
Tuy Ngụy Liêu thật sự không có ý đồ xấu gì với Tưởng Tiểu Vi, nhưng anh ta vẫn muốn áp chế sự hăng hái của cô.
Xét thấy Tưởng Tiểu Vi là phụ nữ, mà trước đó lại uống nhiều rượu như vậy, cho nên Ngụy Liêu đã nói cô uống một ly, thì anh ta sẽ uống hai ly.
Tưởng Tiểu Vi rất sảng khoái, tự mình cầm một ly rượu đế uống trước.
Sau đó, cô cầm chiếc ly không lắc lắc, như thể đang khiêu khích.
Ngụy Liêu cũng rất dứt khoát, không nói hai lời, uống một hơi hai ly.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com