Mạc Tuyết Nhi ngậm điếu thuốc, một tay cầm túi giấy tờ, một tay mở ra.
Sau khi nhìn thấy tư liệu và anh trong đó, đầu tiên cô ta ngẩn ra, sau đó cười.
"Cô có ý gì đây?"
"Cô chỉ có một đứa em trai, chắc là thương nó lắm nhỉ?" Hoắc Miên hỏi.
"Đúng vậy." Mạc Tuyết Nhi gật đầu thừa nhận.
"Tôi cũng có em, cũng rất thương nó, nên tôi có thể hiểu cảm giác của cô. Có điều em cô hình như hơi để tâm cái trước mắt nhỉ. Mấy năm nay cậu ta mở mày mở mặt như thế nhưng đôi tay lại thấm đẫm máu tươi, mang theo trên lưng bao mạng người… Ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu công trình, dàn cảnh tai nạn xe cộ đâm chết người ta để chiến thắng đối thủ, thậm chí còn dùng một số tiền lớn để hối lộ hải quan. Cô nói xem… nếu tôi đưa những thứ này đến cục cảnh sát, thì sao nhỉ?"
Mạc Tuyết Nhi dùng ánh mắt lạnh lùng trừng Hoắc Miên: "Uy hiếp tôi à?"
"Nếu cô muốn nghĩ vậy cũng được." Hoắc Miên cười.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com