"Không."
"Thưa anh, thật ngại quá, Tổng giám đốc Tần của chúng tôi rất bận rộn, không có hẹn trước thì không thể gặp."
"Làm màu cái gì, tôi là bạn học cấp ba của cậu ta."
"Vậy cũng không được. Thưa anh, xin anh đừng làm khó tôi. Nếu anh là bạn học cấp ba thì chắc hẳn phải có phương thức liên lạc. Tôi đề nghị anh trực tiếp gọi điện thoại cho Tổng giám đốc của chúng tôi thì tốt hơn."
Ngụy Đông muốn xông vào, nhưng hệ thống an ninh của GK rất lợi hại, ngay cả lầu một anh ta cũng không lên được, huống chi làđi thẳng lên lầu năm mươi sáu.
Lúc Tần Sở lái chiếc Audi R8 về nhà thì bị Ngụy Đông ở bãi đỗ xe cản lại.
Nếu không phải Tần Sở phanh kịp thì có khả năng đâm trúng anh ta rồi.
Vẻ mặt Tần Sở không tốt lắm, anh dừng xe lại, từ từ hạ cửa kính xe xuống.
"Tần Sở, xuống xe, chúng ta nói chuyện." Ngụy Đông không vui nói.
"Tôi không cảm thấy có gìđể nói với cậu." Tần Sở vẫn kiêu ngạo như trước.
Trong đám bạn học cấp ba, ngoại trừ Hoắc Miên, thì trong mắt anh không còn ai khác.
Cho nên, không cần phải cho anh ta mặt mũi.
"Tại sao cậu lại ra tay với công ty tôi? Tôi đắc tội cậu ở chỗ nào mà làm cậu bức chúng tôi đi lên con đường chết vậy?" Ngụy Đông tức giận hỏi.
Tần Sở ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng: "Trong vòng một tuần lễép giá thu mua công ty của các người, để cha con cậu gánh món nợ khổng lồ một trăm triệu. Đến lúc đó, các người ngoại trừ nhảy lầu thì không có sự lựa chọn nào khác. Đây mới thật sự là con đường chết. "
Nghe những lời này, sắc mặt Ngụy Đông tái nhợt.
Bởi vì… nếu là người khác nói câu này thì anh ta chỉ cười ha ha, cho rằng kẻđó nói khoác mà thôi.
Nhưng đây là lời Tần Sở nói, vậy thì anh ta mới là người khóc không ra nước mắt. Tần Sở có thân phận gì?
Cậu chủ của GK, doanh nghiệp gia đình nổi bật nhất nước, còn lọt top 50 doanh nghiệp lớn châu Á.
Giết chết công ty nhỏ của bọn họ chỉ là chuyện trong nửa phút.
"Tần Sở, tại sao cậu muốn làm vậy? Tốt xấu gì chúng ta cũng học chung một trường. Không phải là cậu… còn thích Hoắc Miên, cho nên sợ tôi cướp côấy đấy chứ?" Ngụy Đông không ngốc, bỗng nhiên nghĩ tới điểm mấu chốt.
"Cướp với tôi? Cậu thật coi trọng mình, cậu xứng sao?" Tần Sở giễu cợt.
Ngụy Đông nghẹn lời, đúng là anh ta không xứng…
"Cho cậu thời gian một tiếng để phân rõ giới hạn với Hoắc Miên, bằng không cậu sẽ chết rất khó coi."
Nói xong, Tần Sởđóng cửa sổ xe rồi lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Ngụy Đông đứng tại chỗ, có chút sững sờ.
Anh ta thật lòng thích Hoắc Miên, thật sự muốn cưới cô làm vợ, nhưng mộng đẹp còn chưa tới một ngày liền tan vỡ.
Xem ra đời này anh ta không có mệnh cưới nữ thần rồi.
***
Hoắc Miên ở nhàđang chuẩn bị giặt đồ thìđiện thoại bỗng nhiên đổ chuông.
Cô cầm điện thoại lên xem thì thấy là Ngụy Đông gọi. Cô biết anh ta muốn nói gì.
Cho nên khi bắt máy, không đợi Ngụy Đông nói chuyện, côđã nói trước: "Tôi suy nghĩ xong rồi. Tôi đồng ýđiều kiện của cậu, tôi và cậu đính hôn, cậu mau chuyển khoản cho tôi đi, em trai tôi đợi không nổi."
"Hoắc Miên… xin lỗi, thật sự xin lỗi."Đầu dây bên kia điện thoại, giọng điệu Ngụy Đông hơi nghẹn ngào.
"Làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Nghe giọng điệu Ngụy Đông không thích hợp, Hoắc Miên hỏi.
"Anh nghĩ… anh không thể cho em mượn tiền."
Nghe xong lời Ngụy Đông, trong lòng Hoắc Miên trở nên lạnh lẽo.