"Chẳng muốn ăn cái gì hết." Hoắc Miên nói rất khẽ.
"Em định giở trò tuyệt thực à?" Tô Ngự vẫn độc mồm độc miệng như cũ.
Anh ta biết nếu muốn an ủi Hoắc Miên thì chắc chắn không thể dùng được cách thông thường kiểu như lải nhải hay cằn nhằn.
"Không phải."
"Vậy thì ngoan ngoãn ăn cơm đi, vậy thì mới có sức để tiếp tục bám lấy Tần Sở mà hỏi cho rõ ràng được."
Hoắc Miên im lặng không nói gì...
"Lát nữa muốn ăn gì?" Tô Ngự lại hỏi một lần nữa
"Bánh bao nhân xá xíu." Hoắc Miên trả lời rất thẳng thắn.
Mắt Tô Ngự hơi lóe sáng, anh ta biết mà, phải khuyên cô như vậy thì mới có hiệu quả.
Mười phút sau.
Ở bên trong một nhà hàng nào đó.
Tô Ngự gọi một bàn đồ ăn khuya...
Hoắc Miên không nói câu nào, chỉ cúi đầu.
Anh ta biết lúc này kể cả có ăn sơn hào hải vị thì cô cũng như nhai sáp mà thôi.
Nhưng chắc chắn vẫn phải ăn, dù sao cũng phải bổ sung thể lực.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com