Tần Sở: "..."
Tô Ngự: "..."
Bọn nhỏ đều quá ngây thơ, khiến cho Tần Sở và Tô Ngự dở khóc dở cười.
Chờ bọn nhỏ đi xa rồi, Tô Ngự lên tiếng trước: "Không phải anh cũng sẽ khuyên tôi chia tay với Giản Đồng đấy chứ..."
"Không phải." Tần đại nhân máy móc bình tĩnh.
"Hay là khuyên tôi từ bỏ Hoắc Miên?" Tô Ngự lại nói.
"Cũng không phải..."
"Hả... Được rồi, tôi đoán sai rồi."
Tần Sở liếc mắt nhìn Tô Ngự, bình tĩnh nói: "Bên Hoắc Tư Khiêm, anh có ý kiến gì không?"
"Không có cách nào, tôi hoàn toàn không muốn để ý đến tên tiểu nhân kia." Tô Ngự tức giận mắng. "Làm sao, anh ta ra tay với anh à?" Tô Ngự cảm thấy có gì đó là lạ, đang yên đang lành Tần Sở hỏi đến Hoắc Tư Khiêm làm cái gì?
"Ừ, tôi với anh ta đã bắt đầu ngấm ngầm giằng co rồi, anh ta có thể sẽ dùng biện pháp nham hiểm, gần đây anh phải cẩn thận một chút, đừng làm con tốt thí cho anh ta..."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com