Thủ đoạn của Tần Sở quả thật đã ác hơn rất nhiều so với bốn năm trước...
Tần Sở nói không giết anh ta, nói được làm được, anh đứng dậy rời đi...
Người kia vội vàng lảo đảo bò lên chạy đi...
Toàn bộ quá trình còn chưa tốn tới mười mấy phút, đúng là tốc chiến tốc thắng.
"Vợ à... Chúng ta trở về đi." Tần Sở cầm một gói thuốc lá lên tầng.
"Vâng."
Hoắc Miên gật đầu, sau đó nhìn Nghê Dương: "Thằng bé này, dưỡng thương cho tốt nhé, sau này phải cẩn thận một chút."
"Vâng, chờ qua tết này thì em muốn xin nghỉ với Tổng giám đốc Tô."
"Xin nghỉ? Muốn đi du lịch nước ngoài sao?"
"Không, xin nghỉ kết hôn."
"Ha, đây là chuyện tốt... Xem ra chị lại phải chuẩn bị phong bì đỏ rồi."
Sau khi cười cười nói nói thì Hoắc Miên đi theo Tần Sở ra khỏi phòng bệnh...
"Chồng à... Sao trên tay anh lại có máu?" Vì Hoắc Miên từng làm y tá và bác sĩ cho nên cô đặc biệt nhạy cảm đối với mùi máu tanh.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com