"Mẹ cháu cũng ném điện thoại di động ư? Tô Ngự quả thật khó mà tin nổi, quen biết Hoắc Miên lâu như vậy, có vẻ như chưa bao giờ thấy cô ném điện thoại, vậy là tức giận cỡ nào nhỉ?
"Thật đấy ạ… Mẹ ném điện thoại di động luôn ạ… Chị sợ quá khóc… Mẹ thật sự rất tức giận… Nói chị chưa kiếm được tiền đã có bệnh công chúa phung phí, ném đồ lung tung, còn suýt đuổi chị ra khỏi nhà ạ."
"Vậy bây giờ Bố Đinh ở đâu?" Tô Ngự hơi bận tâm.
"Ở trong nhà kho của nhà cháu ạ. Mẹ nói muốn chị ấy úp mặt vào tường hối lỗi, buổi trưa cũng không được ăn cơm."
"Không phải chứ… Ác thế…"
"Vâng, cha cháu và bà ngoại cháu xin tha cũng vô dụng… Chú biết không, trong nhà cháu, mẹ cháu là người có địa vị cao nhất đấy." Đậu Đinh bổ sung.
"Vậy… cháu mau đưa di động cho Bố Đinh đi, chú muốn nói với con bé vài câu." Tô Ngự hơi sốt ruột, định an ủi Bố Đinh.
"Chị ấy không mở cửa, cháu cũng bó tay, bướng bỉnh như con lừa vậy."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com