Tạ Quyên mỉm cười: "Vô cùng tốt, cứ như hiện giờ là tôi đã rất thỏa mãn rồi. Đêm ba mươi thằng bé dự phát sóng trực tiếp mừng năm mới, nên không thể về nhà. Thế nhưng thằng bé có gọi điện thoại báo bình an với tôi… Tôi và Soái Soái thấy thằng bé hát trên tivi. Soái Soái biết thằng bé là anh trai của mình thì rất vui vẻ, nói là lúc nào đi học nhất định phải khoe bằng được."
Hoắc Miên nhìn ra được cảm giác thỏa mãn hạnh phúc trên mặt của Tạ Quyên.
"Vậy là tốt rồi, thật ra thằng nhóc Nghê Dương rất mềm lòng, chỉ là hơi bướng bỉnh mạnh miệng mà thôi. Bà đối xử tốt với em ấy, em ấy đều nhớ kĩ trong lòng." Hoắc Miên nói thêm.
Tạ Quyên gật đầu.
"Ừ, tối mai thằng bé bay về thành phố chúng ta. Đến lúc đó, thằng bé sẽ tới nhà tôi, ăn cơm cùng tôi và Soái Soái. Bác sĩ Hoắc cũng đến ăn cùng chúng tôi đi?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com