Nghe Tô Ngự nói xong... Hoắc Miên im lặng ba giây, sau đó mới chậm rãi nói: "Mặc dù lời nói hơi tàn nhẫn, nhưng sự thật tàn nhẫn tốt hơn nói dối nhiều... Xin lỗi, Tô Ngự, tôi chưa bao giờ thích anh cả... Đến giờ cũng chưa... Cho dù Tần Sở không về, không bao giờ về nữa... tôi cũng sẽ không lấy người khác... Không phải vì anh không tốt mà là bởi vì lòng tôi chỉ có mình Tần Sở thôi, không còn khoảng trống nào cho anh cả..."
Hoắc Miên biết nói lời này xong, Tô Ngự sẽ rất đau lòng.
Nhưng đã đến lúc này rồi, có nói gì cũng không bằng thẳng thắn, để anh ta không còn hy vọng nữa.
"Được rồi... Tôi hiểu rồi." Tô Ngự đè nén cảm xúc của mình, không để nước mắt rơi xuống...
Sau đó, anh ta bỏ chiếc hộp gấm vào túi quần, không định làm khó Hoắc Miên nữa.
"Cảm ơn em, Hoắc Miên... Cảm ơn em đã không lừa dối tôi... Cảm ơn em đã nói với tôi sự thật."
Nói xong câu đó, Tô Ngự quay người đi...
"Tô Ngự... Chúng ta..." Hoắc Miên nói lưng chừng.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com