"Ha ha, sao nào? Uy hiếp tôi à?"
"Không phải uy hiếp, em nghĩ hôm nay sẽ đi ra dễ dàng vậy sao?"
Hoắc Miên quay đầu lại: "Vậy anh nghĩ tôi không chuẩn bị gì mà đã tới đây sao?"
"Tôi có thể nói chắc chắn cho em biết, căn phòng em đang đứng không thể sử dụng bất cứ thiết bị công nghệ cao nào. Những gì em chuẩn bị để cứu cấp… đều bị người của tôi giải quyết hết rồi. Thế nên, em không cần đợi viện quân tới cứu đâu."
"Hoá ra… tôi trong mắt anh là kiểu ngu si như vậy à, phải dựa vào viện quân với gọi điện thoại."
"Chẳng lẽ em còn chuẩn bị thứ gì vui hơn sao?"
"Anh cứ thử xem?"
Hoắc Miên cười thật rạng rỡ.
Hoắc Tư Khiêm nhìn cô chằm chằm vài giây. Hai người im lặng ngồi đối diện nhau, đều mỉm cười nhưng không nói câu nào.
Cuối cùng Hoắc Tư Khiêm lên tiếng trước.
"Tiểu Miên, anh không muốn để em đi, ở lại được không?"
"Mơ đi."
Cô sẽ không bao giờ ngủ lại cái nơi quái quỷ này, không bao giờ như vậy nữa.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com