"Chuyện này tôi cũng không rõ, tôi cũng vẫn luôn điều tra, chỉ sợ là chỉ có mỗi chú Cảnh mới biết sự thật ẩn sau chuyện này, nhưng ông ấy đã chết rồi."
Hoắc Miên bình tĩnh nói…
Hoắc Chính Hải lặng thinh…
"Tôi không phải là con gái ông, nên tôi sẽ không lấy đồng nào của Hoắc Thị cả, đây chính là nguyên tắc sống của tôi, ông tìm đến tôi để nhờ vả, nhưng tôi cũng chẳng có lý do gì để giúp ông cả… Chuyện nội chiến trong nhà họ Hoắc mấy người, tôi cũng không muốn xen vào…"
"Cha hiểu rồi." Hoắc Chính Hải thở dài.
Thầm nghĩ, cuộc đời này của mình đúng là hoang đường, hóa ra trừ Hoắc Nghiên Nghiên ra thì chẳng còn có đứa con ruột nào cả.
Hoắc Tư Khiêm không phải, Hoắc Tư Dật không phải, ngay cả Hoắc Miên cũng không phải…
Đúng là báo ứng.
Nghĩ đến Hoắc Nghiên Nghiên, ông ta đột nhiên hỏi: "Gần đây… con có nghe tin gì về Nghiên Nghiên không? Có thể để cho con bé đến gặp cha lần cuối không, cha cảm thấy cha sắp không chịu nổi nữa rồi."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com