"Đoán đúng được thưởng cái gì?" Tô Ngự cười nhìn ông mình.
"Cháu muốn cái gì?"
"Cháu muốn vò rượu ngũ lương ủ hai mươi năm của ông."
"À… tham thật đấy." Ông cụ Tô cười.
"Đương nhiên."
"Thế nếu cháu thua thì sao?"
"Ông nói xem ông muốn gì?"
"Nếu cháu thua… thì đưa bộ tem quý giá vô cùng kia của cháu cho ông." Ông cụ Tô giở trò chặt chém.
"Ông già, ông tàn nhẫn thật đấy, không ngờ lại để mắt đến bộ tem của cháu…"
"Anh còn có thói quen sưu tập tem à?" Hoắc Miên ngẩn ra, khó hiểu nhìn Tô Ngự.
Bà Tô lập tức cướp lời: "Lúc còn nhỏ Tiểu Ngự rất thích tem, vì thế nên thích sưu tầm. Nó có năm bộ hoàn chỉnh, trong đó có một bộ là bản giới hạn, phát hành rất ít trên cả nước. Giá thị trường lên đến hơn năm triệu rồi."
"Giỏi thật đấy, anh zai của tôi ạ." Hoắc Miên cười.
"Đừng có ngấp nghé bộ tem của cháu vội, ai thắng còn chưa biết đâu."
"Vậy cháu nhìn đi, đừng có nhận nhầm đấy." Ông cụ Tô cười.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com