"Dầu đậu nành? Bột mì? Anh nghĩ em là giáo viên tiểu học chắc?" Hoắc Miên cười nắc nẻ.
"Em cười gì?"
"Chồng à, anh đừng hài hước như vậy chứ? Khu điều dưỡng phía Nam chúng em dù sao cũng là trung tâm chăm sóc sức khỏe cao cấp, sao nghe anh nói thì có vẻ như nó bị hạ xuống hẳn mấy bậc thế…."
"Thế mấy cái đó là gì vậy?"
"Là mỹ phẩm dưỡng da, không phải do bệnh viện phát, mà là Hoắc Tư Khiêm tặng."
"Hoắc Tư Khiêm tặng ư?" Tần Sở hơi ngẩn ra.
"Vâng, chẳng hiểu sáng hôm nay anh ta bị trúng cơn gió độc nào mà đến kiểm tra sổ sách của quỹ đầu tư Hoắc Thị từ rất sớm… Sau đó thấy em thì nói bây giờ em có nếp nhăn ở khóe mắt rồi, rồi tặng em mặt nạ mắt, mặt nạ mặt gì đấy, đến trưa thì cho người mang đồ đến. Em cảm thấy có khả năng là anh ta muốn em quảng cáo cho sản phẩm của Hoắc Thị."
"Ừ, cũng có lý." Tần Sở không nói gì, cũng không hề tỏ ra ghen tuông.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com