Lâu rồi không gặp viện trưởng Ngô, Hoắc Miên cảm thấy sự thân thiết từ tận đáy lòng.
"Lâu rồi không gặp, cháu đã làm mẹ rồi."
Viện trưởng Ngô mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám đậm, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ.
Có điều lúc ông nhìn Hoắc Miên, ánh mắt lại hiền lành hiếm thấy.
"Chú mau ngồi đi, cháu đi pha trà."
Hoắc Miên thấy hơi kích động…
Tô Ngự kéo tay cô: "Để tôi pha trà cho, em ngồi đây tâm sự với viện trưởng Ngô đi."
"Ừ, cũng được."
Hoắc Miên cảm kích nhìn Tô Ngự.
Anh ta mặc vest, bước vào khu trà nước, đi pha trà mà không quan tâm đến hình tượng.
Bưng trà đổ nước, hiền lành đảm đang.
Hoắc Miên biết, đơn giản là vì cô nên Tô Ngự mới dịu dàng như thế.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com