Tiểu An đứng ở một vị trí không bắt mắt trong đám đông, mặc một chiếc áo khoác da.
Bên cạnh anh ta có một người cũng mặc áo da màu đen y như thế. Người nọ giống Tiểu An, đều mặc đồ nam.
Thế nhưng thân hình của người đó rất nhỏ gầy.
Người nọ đội mũ bóng chày màu đen, mặt không trang điểm chút nào.
Thế nhưng sắc mặt người đó không tệ.
Hoắc Miên mặc đồ nam, bị Tiểu An kéo vào giữa dòng người từ lâu.
Tô Ngự lại dắt Miên Hoa Đường theo để thu hút sự chú ý.
Dù là ai cũng không ngờ, Tô Ngự không đi cạnh Hoắc Miên bảo vệ, mà giao cô cho Tiểu An.
Lúc này, Tiểu An nhìn đồng hồ: "Cô Hoắc, đến giờ rồi. Lát nữa mọi người đều tản đi, đồ ăn sắp bê lên, đến lúc đó chúng ta…"
"Tôi hiểu rồi, giờ chúng ta đi thôi."
Giọng Hoắc Miên rất trầm, cô đã tới tận nơi, đã tận mắt được nhìn Linh Linh hạnh phúc.
Nói thật, lúc Cao Nhiên bày tỏ với Linh Linh, Hoắc Miên cảm động đến nỗi muốn khóc.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com