"Vợ… Anh nhớ đã mua cho em mấy chiếc áo len cổ chữ V, sao em chưa mặc bao giờ?"
Nhìn cô cứ mặc áo blouse trắng kín mít, chẳng nhìn ra được gì, Tần Sở cũng bó tay…
"Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi à? Cổ áo hở như vậy, sao em có thể mặt dày mà mặc được?" Hoắc Miên trừng anh.
"Em không cần mặc đi ra ngoài, mặc cho anh xem là được rồi… người khác thì thôi. Nếu ai dám xem, anh còn móc mắt người đó ra ấy chứ." Tần Sở cười nói, một tay ôm đầu Hoắc Miên rồi hôn lên, lần này là hôn tai cô.
Động tác của anh rất khẽ, cứ như có lông vũ đang vờn bên tai cô, khiến lòng cô ngứa ngáy khó chịu.
"Chồng…" Hoắc Miên cảm thấy ý chí của mình đã gần sụp đổ đến nơi rồi.
Đột nhiên, có người đẩy cửa phòng bệnh ra…
"Ban ngày ban mặt mà hai người làm chuyện xấu hổ như vậy mà cũng được hả?" Cao Nhiên quả thật vừa hâm mộ, lại vừa ghen ghét.
Chu Linh Linh đi ngay sau lưng Cao Nhiên, che miệng cười tới tận mang tai.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com