"Tâm nguyện thời niên thiếu của Tần Sở là… kết hôn với Hoắc Miên." Nói đến đây, Hoắc Miên cười hạnh phúc.
"Vậy chúc mừng anh ta, đã thực hiện được tâm nguyện của mình rồi." Tô Ngự chua xót nói.
"Đúng vậy, anh ấy là một người rất cố chấp… Dù trong lòng có nghĩ gì thì cũng sẽ không chịu nói ra, nhưng chắc chắn sẽ dùng hành động thực tế để thể hiện… So ra thì tôi kém anh ấy rất nhiều. Bảy năm nay, Tần Sở một thân một mình chịu khổ ở Mỹ, còn tôi ở lại trong nước học đại học, còn tìm bạn trai mới… Cho nên mới nói, tình yêu của tôi dành cho Tần Sở không sâu đậm được bằng tình yêu anh ấy dành cho tôi…"
"Đó là trước kia, còn bây giờ em yêu anh ta không kém anh ta yêu em một chút nào…" Tô Ngự an ủi Hoắc Miên.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com