Dương Mỹ Dung hơi xấu hổ, chỉ cười mà không nói...
Hoắc Miên lấy bao lì xì của Tần Sở rồi mở ra xem.
"Ài chà chà, đây đâu chỉ là mười nghìn?" Hoắc Miên hỏi.
"Bên trong bao lì xì mẹ bỏ hai mươi nghìn tệ." Dương Mỹ Dung cười nói, sau đó lại bổ sung thêm: "Tần Sở, con cầm đi, mẹ biết con có tiền, nhưng đó là của con, đây là ít tiền để dành của mẹ. Món tiền để dành này cũng là tiền lương Tiểu Miên thường gửi về cho mẹ, nếu không mẹ không lì xì được nhiều như thế đâu. Tuy chỉ là muối bỏ bể nhưng quý ở tấm lòng, Tần Sở, con đừng chê ít là được."
"Không đâu ạ, cảm ơn mẹ." Tần Sở hơi cảm động, người già ấy à, chỉ cần một chút tấm lòng thôi.
Anh không quan tâm nhiều hay ít, dù hôm nay Dương Mỹ Dung lì xì hai nghìn tệ đi chăng nữa, anh cũng không chê ít.
"Mẹ, mẹ hào phóng quá, bao năm qua mẹ còn chưa cho con nhiều như thế..." Hoắc Miên ôm mẹ làm nũng tiếp.
"Lát nữa về anh bảo mẹ anh tặng lì xì cho em." Tần Sở nói.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com