Một tiếng "cạch" vang lên, Hoắc Miên ném cái nĩa đang xiên tôm hùm xuống bàn, sau đó đứng dậy nói: "Anh có tư cách gì khoa tay múa chân với chuyện riêng của tôi?"
"Ôi nhìn kìa, em gái thân yêu của anh tức giận, dáng vẻ này của em thật hấp dẫn."
Hoắc Miên rất tức giận, còn muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng lại bị Tần Sở ôm eo, nói: "Tiểu Miên, chúng ta đi."
Lúc ra khỏi nhà hàng, Hoắc Miên vẫn còn đang tức giận.
"Anh kéo em đi làm gì? Nên để em dạy dỗ anh ta một trận."
"Nghe lời anh, sau này tránh xa anh ta một chút, anh ta rất phức tạp."
Tần Sở đánh giá Hoắc Tư Khiêm là một con người rất nguy hiểm. Cho nên, anh không cho phép Hoắc Miên đến gần anh ta.
Trên thực tế, Hoắc Miên vẫn luôn tránh Hoắc Tư Khiêm, chỉ là anh ta cứ bám dai như đỉa.
Bảy năm trước như vậy, bảy năm sau cũng vẫn thế.
"Anh Hoắc, cô gái vừa rồi là ai vậy?"
"Là em gái tôi." Hoắc Tư Khiêm cười.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com