"Không đâu."
"Vì sao?"
"Vì anh chỉ thích ăn cải thảo." Tần Sở nghiêm túc trả lời.
Hoắc Miên bật cười vui vẻ.
Làm sao Tần đại nhân nhà cô lại đáng yêu như vậy chứ? Ngay cả lúc trả lời câu hỏi của cô, cũng mang vẻ mặt đáng yêu như vậy.
Lúc hai người ăn cơm xong đi về nhà, đã sắp mười một giờ rưỡi.
Hoắc Miên buồn ngủ, tựa trên ghế lái phụ chợp mắt một lúc.
Lúc này, điện thoại của cô có một tin nhắn Wechat đến.
"Nhóc con, ngủ chưa?"
Tần Sở rất ít khi xem điện thoại của Hoắc Miên, thế nhưng anh ngẫu nhiên nhìn lướt qua màn hình, thấy người gửi tin nhắn là Hoắc Tư Khiêm, thì mất bình tĩnh.
Anh lái xe bằng một tay, tay kia lấy điện thoại của Hoắc Miên, mở khóa màn hình, sau đó trả lời: "Có chuyện gì vậy?"
"Dạo này tài chính của ông già bắt đầu đứt đoạn rồi… chắc là không bao lâu nữa ông ta sẽ tới tìm em. Đến lúc đó, em đừng để ý ông ta dùng mưu kế gì, diễn khổ sở hay là tình cảm cha con, em đều phải bình tĩnh."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com