Hoắc Miên còn chưa kịp nhìn ra manh mối gì thì Tô Ngự đã đứng dậy, nhìn đồng hồ: "Cũng đến giờ rồi, tôi đưa Hoắc Miên về bệnh viện quân đội để trình diện đã… Đừng để bên trên nghi ngờ… Bây giờ thân phận cô ấy cũng không thích hợp xuất hiện công khai, nên mọi người đừng nói cho ai biết chuyện Hoắc Miên đã về rồi nhé, sau này tôi sẽ sắp xếp thêm dịp khác để mọi người gặp nhau."
"Được rồi… vậy hôm nay đến đây thôi." Cao Nhiên cũng đứng dậy theo.
Mọi người nhao nhao tạm biệt Hoắc Miên xong rồi cùng rời khỏi khách sạn.
Tô Ngự lái chiếc Lamborghini rất chậm…
Hoắc Miên cảm thấy tốc độ này nhanh như rùa vậy: "Tôi bảo này… với tốc độ này, liệu anh có đến được bệnh viện quân đội trước tối mai không?"
"Tôi không thể lái quá nhanh, dù sao thì em cũng là phụ nữ có thai."
"Tôi chỉ mang thai thôi chứ có bị bệnh nguy kịch đâu, ha ha, anh đừng cẩn thận quá như thế, được không?" Hoắc Miên không nhịn được, bật cười.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com