"Chị… Thật ra…" Chí Tân nói đến đây thì ngừng lại, cậu thật sự không đành lòng nói thẳng với chị mình.
Lúc này Tô Ngự đứng dậy, cướp lời: "Hoắc Miên, tôi đã gọi điện cho Rick rồi, anh ta ra ngoài vẫn chưa về."
"À? Hóa ra là vậy…"
"Ừ, nên đợi khi nào anh ta quay về thì sẽ chủ động đến gặp em, đừng lo lắng."
"Cũng được, vậy mọi người bắt đầu ăn đi…"
Hoắc Miên cười ngồi xuống…
"Chị… Có phải là trong đó chị ăn uống kham khổ lắm không?" Chí Tân hỏi.
"Chị, phải ăn bánh từ bột ngô à?" Nghê Dương cũng ồn ào theo.
"Không thể nào… bây giờ bột ngô cũng đắt lắm đấy… gần đây bữa tối nào nhà tôi cũng là bột ngô đấy." Đường Xuyên hào hứng chen vào.
"Không, tôi ăn ngon lắm, bữa nào cũng là bốn món ăn, một bát canh… sau khi đến thủ đô cũng được ăn uống ngon lắm, giáo sư La chăm sóc tôi cực kỳ cực kỳ tốt… Nói đến đây, tôi không thể không cảm ơn một người được…"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com