Nếu không phải quá quen với mùi hương trên người Tần Sở thì Hoắc Miên thật sự sẽđánh người.
"Tần Sở, buông em ra." Hoắc Miên hơi căng thẳng.
Tần Sở không nói lời nào, chỉôm chặt Hoắc Miên. Sau đó, anh tựa đầu bên tai cô, tiếng hô hấp nặng nề làm cho cô cảm thấy tim mình ngứa ngáy khó nhịn, trong không khí tràn ngập mùi rượu.
Hoắc Miên nhíu mày.
"Anh uống rượu à?" Cô hỏi.
Tần Sở vẫn không lên tiếng. Sau chầu rượu với Cao Nhiên, anh về nhà khui chai rượu quý Lafite trong tủ rượu ra uống. Một mình anh uống hết cả chai rượu, anh càng thấy nhớ Hoắc Miên hơn.
Anh từng một mình chịu đựng cuộc sống bảy năm.
Đến bây giờ, anh có Hoắc Miên bên cạnh, anh lại không chịu nổi quá hai mươi bốn tiếng. Vậy mới nói, thói quen chính là thứđáng sợ nhất.
Vì anh đã quen với việc có cô bên cạnh, nên không chịu nổi việc côđơn dù chỉ một phút đồng hồ.
"Tần Sở, buông em ra trước, anh say rồi." Hoắc Miên bị anh ôm chặt đến mức không thể nhúc nhích nổi.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com