"Ôi này… Tần đại nhân… đừng có làm trò này mà, có phải anh rảnh lắm không?" Hoắc Miên cười khẽ phàn nàn.
"Em đọc sách tập trung quá, xem nhẹ anh…" Tần đại nhân nói bóng gió, em không nhìn anh thì anh sẽ không vui.
"Ha ha, em vẫn luôn ở bên anh mà… Anh ngang quá rồi, hay là em đổi một quyển sách khác, không đọc tản văn nữa, mà đọc tiểu sử của tổng giám đốc Tần. Anh thấy sao?" Hoắc Miên cười hỏi.
"Vậy còn được." Tần Sở kiêu ngạo gật đầu.
"Anh tự mãn vừa vừa thôi."
Hai người ngẫu nhiên nói nói cười cười, thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt là sắp tám giờ.
Tần Sở xử lý xong văn kiện cuối cùng, tắt máy vi tính đứng dậy.
Sau đó, anh đi tới, đè lên người Hoắc Miên, đặt hết trọng lượng cơ thể lên người cô, làm cho cô phải nằm ngã ra ghế sofa.
"Anh muốn… đè chết em sao?" Hoắc Miên khó khăn hỏi.
Bình thường nhìn Tần đại nhân không mập, nhưng vì sao khi anh đè lên người cô, cô vẫn cảm thấy nặng vậy?
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com