Hoắc Miên lo lắng đến độ trán đổ đầy mồ hôi… Y tá liên tục lau mồ hôi cho cô.
Giây phút này, cô đã không còn muốn nghĩ người nằm kia có phải là Tần Sở hay không nữa. Cho dù là một người bệnh bình thường thì cũng liên quan đến sinh mạng, sao cô có thể qua loa?
Hoắc Miên cầm dao phẫu thuật nhỏ, nhẹ nhàng chạm vào viên đạn. Sau đó tay kia cầm một cái nhíp, nhẹ nhàng kẹp lấy, từ từ gắp ra. Tuy động tác của cô rất nhẹ, nhưng vẫn bị ảnh hưởng, bởi vì vị trí đó rất nhạy cảm. Nếu đổi lại là người khác, cho dù là bác sĩ giỏi thì cũng sẽ như vậy.
Hoắc Miên dán chặt mắt nhìn thẳng vào viên đạn, sau đó xuyên qua tim, rút ra.
"Không hay rồi, xuất huyết quá nhiều…"
Giáo sư Phùng hô lên…
"Mau, đưa kẹp cầm máu cho tôi."
Trợ lý đưa cho giáo sư Phùng kẹp cầm máu, sau đó giáo sư bắt đầu cầm máu.
"Không ổn rồi, trưởng khoa, huyết áp người bệnh tăng cao, nhịp tim cũng không ổn."
Y tá sợ đến mức trán đổ đầy mồ hôi, giọng nói thì thào…
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com