"Không nhiều." Hoắc Miên cười khiêm tốn.
"Không nhiều là bao nhiêu?"
"Mới được hơn hai trăm nghìn thôi, còn chưa bằng một phần năm của anh nữa."
"Không cần quá nhiều, chỉ cần đủ cho em lên hạng là được rồi."
"Lên hạng cũng chẳng có ý nghĩa gì, cuối cùng thì em cũng không lấy được giải quán quân."
"Ai nói vậy?" Tần Sở cười hỏi.
"Còn phải nói nữa sao? Có anh ở đây rồi, làm gì đến lượt em chứ?" Hoắc Miên bĩu môi, ra vẻ một cô vợ nhỏ bị uất ức.
"Anh nhường giải quán quân cho em là được."
"Không cần đâu, em muốn anh được giải quán quân cơ."
"Vì sao?"
"Vì nếu anh nhận được giải quán quân thì em sẽ vui hơn là em nhận. Huống chi, ở đây không có ai biết em cả, em có nhận cũng vô dụng. Anh thì khác, anh đại diện cho GK, nếu lần này anh nhận được giải quán quân, thì sẽ có lợi cho sự phát triển trong tương lai của công ty, cũng có lợi cho danh tiếng cá nhân của anh nữa."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com