"Đâu có, sao anh lại nghĩ xấu em như vậy?" Hoắc Miên bĩu môi, vẻ mặt uất ức.
"Vậy em nói cho anh biết tại sao em không đi làm?" Tần Sở nhớ sáng nay anh và cô cùng đi làm.
Không phải lúc này cô nên ở khu điều dưỡng phía Nam sao?
"Em… khụ khụ, em nói mà, anh đừng kích động đấy."
"Nói đi."
"Anh tha thứ cho em trước."
"Anh không biết em làm gì, làm sao mà nói tha thứ cho em được?"
"Anh không tha thứ cho em, em sẽ không nói, kiên quyết không nói, đánh chết cũng không nói." Hoắc Miên cảm thấy nếu cô nói bị xe đâm thì Tần Sở sẽ rất tức giận, bởi vì anh luôn rất quan tâm đến sự an toàn của cô.
"Được, anh tha thứ cho em."
"Thật sao?" Hiển nhiên là Hoắc Miên không tin.
"Thật."
"Gạt em anh là chó con."
Tần Sở bất đắc dĩ cười khẽ, nhéo mũi Hoắc Miên: "Nếu anh là chó, thì cũng là chó Berger, còn em chỉ có thể là chó lông xù."
"Thôi đi, anh mới là chó lông xù đấy!" Hoắc Miên không vui.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com