"Con đàn bà điên này chạy từ đâu đến đấy? Bị thần kinh à?" Đặng Khải vừa bị đánh lại vừa bị mắng, gã đã lơ mơ lắm rồi.
Uống nhiều rượu quá, chơi vui quá, nên anh ta cũng hoàn toàn quên mất Chu Linh Linh từng nói với anh ta là cô ấy có một người bạn tốt tên Hoắc Miên.
Mà cũng hoàn toàn không có ấn tượng gì về Hoắc Miên…
Sau đó Hoắc Miên cũng không thèm quan tâm đến việc khác, đi thẳng đến chỗ Chu Quang Minh, kéo Chu Linh Linh đang mơ mơ màng màng trong ngực gã ta ra.
"Linh Linh, chúng ta về thôi."
"Đợi chút." Mặt mũi Chu Quang Minh sa sầm xuống.
Hoắc Miên không dừng lại một giây nào, đi thẳng đến cửa ra vào của phòng, lại bị đàn em mà Chu Quang Minh dẫn đến ngăn lại.
"Dám cướp người ngay trước mặt tôi? Cô nghĩ tôi mù chắc?" Chu Quang Minh đang cảm thấy sảng khoái đã đời thì lại bị người khác nhảy vào phá đám, sao có thể cảm thấy thoải mái được chứ?
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com