"Đúng vậy."
"Đi đâu?"
"Bí mật." Vẻ mặt Tần Sở rất nghiêm túc thành thật.
Hoắc Miên: "…"
"Được rồi, ba ngày cũng không đi được đâu xa." Thật ra, Hoắc Miên rất muốn đi Maldives, nhưng mà xa quá, thời gian đi về đã là bốn ngày, cộng thêm thời gian ở chơi, không có mười ngày là đi không được.
Đối với cô và Tần Sở mà nói, mười ngày nghỉ là quá xa xỉ, cũng quá không thực tế.
Tần Sở thần thần bí bí không chịu nói, Hoắc Miên cũng không hỏi nữa.
Sau khi ăn cơm xong, cô chuẩn bị lên lầu.
"Em làm gì vậy?"
"Em đi xếp đồ, mang theo đồ chống nắng, quần áo, đồ dùng cá nhân gì gì đó. À phải rồi, mình đi biển hay đi núi, có cần mang theo lều vải không?"
Tần Sở tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Lại đây, em không cần mang theo đồ dùng gì cả, chỉ cần mang theo anh là được rồi."
Hoắc Miên gật đầu: "Vâng, em mang theo anh, anh mang theo tiền."
Tần Sở: "…"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com