"Cậu Tô…." Tất cả mọi người đều không hiểu ý anh ta, không biết tại sao vị thái tử này xem trò vui lâu như vậy mà không nói một câu nào, bây giờ lại đột nhiên lên tiếng.
"Đừng có hỏi nhiều như vậy, cậu Tô nói không cho đuổi theo tức là không cho đi đấy, nếu khiến cậu Tô giận thì mấy người cứ liệu hồn." Ngụy Liêu cũng cười khẽ đứng dậy.
Mặc dù trong lòng Chu Quang Minh cảm thấy không cam tâm, nhưng nếu Tô Ngự đã nói vậy thì gã ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải nuốt cơn giận này xuống trước đã.
Hoắc Miên đi rồi, Tô Ngự cũng chẳng còn tâm trạng nào, cũng đứng dậy đi theo.
Loạt soạt, một đám người cũng đi theo sau Tô Ngự…
Hoắc Nghiên Nghiên thấy Tô Ngự đi rồi cũng lập tức đi theo.
"Cậu Tô… Tôi muốn…" Hoắc Nghiên Nghiên tự dưng đứng ra chắn đường đi của Tô Ngự.
Bộ quần áo trông như lông vẹt trên người của cô ta thật sự rất nổi bật, dường như đang muốn dùng cái gu mặn mòi này để chiếm được sự yêu thích của Tô Ngự.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com