"Bây giờ không có cảm giác gì rồi, có yêu thì mới có hận, đối với nhà họ Hoắc và ông Hoắc, bây giờ tôi không yêu cũng không hận, hoàn toàn cảm giác như người xa lạ."
"À… Lần đầu tiên tôi nghe thấy có người đánh giá như thế về cha mình."
"Tôi cũng không thừa nhận đấy là cha tôi, đối với tôi mà nói thì tôi còn muốn thừa nhận cha nuôi của tôi là chú Cảnh hơn."
"À, đúng. Nghe nói ông ta đã mất lâu rồi, mẹ cô vẫn khỏe chứ?"
"Bà ấy rất khỏe, làm phiền bà quan tâm rồi." Hoắc Miên nói rất khách sáo và xa cách.
"Mẹ cô cũng không tệ, dạy dỗ cô rất tốt, trừ việc ăn mặc hơi bình thường ra thì cô cũng không hề thua kém gì Hoắc Nghiên Nghiên cả." Khương Hồng bình luận.
"Tôi chỉ là một người dân bình thường thôi, không thể so sánh với con nhà danh gia vọng tộc được, bà nói quá rồi."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com