"Anh có lòng như vậy, tôi vô cùng cảm kích, kỳ thật tôi vừa rồi cũng đang do dự có nên nhờ anh giúp đỡ hay không, nói thật, hiện tại tôi đang gặp phải một chút chuyện khó giải quyết, nhưng tôi lại không muốn nợ anh quá nhiều, sợ về sau trả không hết."
"Tại sao em lại nói như thế?" Bá tước Louis không vui nói, "Giữa bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, có gì mà thiếu với nợ chứ?"
"Nhưng tôi chưa làm được gì cho anh hết." Lam Thiên Vũ vô cùng hổ thẹn, "Luôn tìm sự giúp đỡ của anh, cái này không gọi là giúp đỡ lẫn nhau được."
"Được rồi, em đừng bắt bẻ tôi nữa mà." Bá tước Louis cười, "Em nói xem là chuyện gì?"
"Tôi muốn thỉnh cầu thẩm phán dời thời gian ra tòa của chồng tôi trễ mấy ngày, nhưng thẩm phán căn bản không muốn gặp tôi." Lam Thiên Vũ nói.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com