"Đúng vậy." Lôi Liệt xúc động, "Bây giờ những người giàu có mà chính trực như ông ấy quả thật rất hiếm."
"Ai giàu có chính trực?" Tiêu Hàn từ trong phòng đi ra, tò mò hỏi, "Hai người đang nói tới ai vậy?"
"Sao anh không ở trong phòng cùng Hi Á?" Lam Thiên Vũ cau mày. "Bây giờ vẫn chưa bắt đầu hội nghị, anh quay về với cô ấy đi."
"Anh ra ngoài hóng mát một chút, lát nữa sẽ quay lại ngay." Tiêu Hàn kiếm cớ nói, thật ra anh ta không muốn quay về phòng đối mặt với Tần Hi Á.
"Vừa rồi chúng tôi đang nói tới cậu của anh, ông ấy đã giúp chúng tôi rất nhiều chuyện." Tiêu Hàn thấp giọng, "Nhờ có ông ấy mà đơn xin thăm ngục của Dạ Diễm mới được phê duyệt."
"Vậy à?"Tiêu Hàn hơi bất ngờ, "Từ trước tới giờ ông ấy vốn không thích để ý đến chuyện của người khác, nhất là chuyện của nhà họ Dạ..."
"Nhà họ Dạ làm sao?" Lam Thiên Vũ vô thức hỏi.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com