"Được, tôi lập tức cử người đến đón cô ấy." Lãnh Nhược Băng nói, "Lôi Liệt, cám ơn cậu."
"Không cần khách khí, về phần Lam Thiên Vũ. . . . . ."
Lôi Liệt còn muốn nói gì đó, Lôi Đình bỗng nhiên giật lấy điện thoại trên tay lập tức cúp máy.
"Ba. . . . ." Lôi Liệt buồn bực, "Tại sao ba lại tắt điện thoại của con? Con chưa nói xong."
"Không được nói chuyện điện thoại hơn một phút ở các nước chính khách, ngươi có hiểu nguyên tắc này không? Ngươi đã được dạy trong quân đội thế nào?" Lôi Đình nghiêm khắc nói.
Lôi Liệt không nói nên lời, đúng là quân đội có nguyên tắc này, để tránh việc người ta theo dõi, ở các người chính khách không thể gọi điện thoại quá một phút đồng hồ.
"Về sau đừng nói chuyện với những người không liên quan, để tránh ảnh hưởng đến danh dự của Lôi gia." Lôi Đình lạnh lùng cảnh cáo.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com