Hơn nửa tiếng sau, vệ sĩ đó xuống, Tiêu Hàn vội vàng hỏi: "Sao rồi? Ba có để tôi lên không?"
"Xin lỗi dượng hai, tổng giám đốc Tần nói dượng hãy đi đi." Vệ sĩ nói.
Tiêu Hàn nhíu chặt mày, yên lặng vài giây, anh ta nói: "Anh nói với ông ấy biết, tôi ở đây chờ ông ấy đến khi nào ông ấy chịu gặp tôi thì thôi."
"Được." Vệ sĩ chỉ còn cách đi chuyển lời.
Tiêu Hàn lên xe, vẫn chờ ở dưới lầu, chờ từ lúc xế chiều đến khi trời tối đen, lại chờ từ lúc trời tối đến khuya...
***
Buổi sáng ở Cảng Đô Trung Quốc.
Dạ Diễm làm bữa sáng, chuẩn bị gọi ông cụ Dạ đến ăn sáng, đi ngang qua phòng ông cụ Dạ, nghe thấy tiếng Bá Kiêu lo lắng gọi ầm ĩ: "Ông cụ, ông cụ, ông tỉnh lại đi, tỉnh lại đi..."
Dạ Diễm lập tức xông vào: "Ông nội!"
"Dạ Diễm, cháu đến thật đúng lúc, mau nhìn xem, sáng nay ngủ dậy thì ông cụ Dạ đã bất tỉnh, tôi có gọi thế nào cũng không tỉnh." Lòng Bá Kiêu nóng như lửa đốt.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com