Ngày sáng hôm sau cô đến lớp với vẻ mặt xấu hổ như mọi ngày với cặp kính của mình, cô đến lớp từ rất sớm gần như chưa có ai đến cả.
"Cậu đến sớm thế Hori?"
Đó là giọng nói của Akira cậu đang ngồi ở bàn trên đầu cậu nhìn mặt cô với vẻ mặt lạnh lùng chào hỏi cô.
"Ư ừm! đó là thói quen ấy mà!"
Cô nói 1 cách ngại ngùng trước mặt Akira như thể không muốn bắt chuyện với cậu vậy.
"Thiệt tình! Cậu không nhất thiết phải đeo kính đâu! Tớ biết cậu xinh rồi không cần phải giấu vẻ bề ngoài như thế đâu!"
" s...ao? S...ao cậu biết?"
"Thứ nhất là hôm qua là lúc gặp cậu là không hề có đeo kính và thứ 2 là cái kính đó không có độ nếu nhìn qua độ dày của kính thì chỉ cũng chỉ tầm dưới 0.25 độ"
Cậu liền quay mặt đi hướng tới chỗ cửa sổ bên cạnh bàn học cậu ngồi với vẻ mặt như không muốn gặp mặt cô và cũng không muốn giải thích sâu hơn vào vấn đề
"Nhưng tớ không ép cậu tháo kính ra đâu vì tớ tôn trọng cảm xúc của cậu!"
Hay nói cách khác cậu không thể ép cô phải tháo kính ra ngoài ra cậu muốn bí mật này cũng chỉ có mình cậu được phép biết mà thôi.
Hori khi đến trường thường hay đeo 1 chiếc kính để che giấu đi nhan sắc của mình vì không muốn mình nổi bật trong trường với lại cô rất tự ti về vẻ bề ngoài của mình.
Cô chuẩn bị ngồi vào chỗ ngồi của mình, chỗ ngồi của cô là chỗ ở phía cuối lớp học, chỗ được cho là nguy hiểm nhất vì lúc nào cũng bị giáo viên luôn gọi lên bảng trong giờ, cô cất cặp xuống lấy sách vở chuẩn bị bài mới thì cô đã sốc nặng vì phát hiện ra mình còn chưa làm bài tập về nhà môn hóa mà tiết học đầu tiên lại là môn hóa học.
"A! Mình chưa làm bài tập về nhà rồi! Phải làm sao đây?"
Cô vừa thốt lên vừa tỏ ra lo lắng, hoảng sợ không biết giờ phải làm sao trong tình thế này nữa giờ mà xin mượn bài thì cũng cảm thấy khó khăn vì cô thì rất ngại ngùng và tự ti nên khó khăn còn giờ mà tự làm thì không biết là có kịp thời gian không vì để hoàn thành 1 bài thì phải đòi hỏi phải tư duy cách làm sau đó là viết công thức ra rồi tính mất rất nhiều thời gian.
"Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?"
Cô vừa lo lắng cũng rất sợ hãi vì không biết nên làm gì thì cậu ấy đã xuất hiện như 1 vị cứu tinh.
"Đây! Bài làm của tớ đây! Cậu chép đi xong rồi thì tôi sẽ giảng giải cho!"
Akira đưa cho cô vở bài tập môn hóa học mà cậu đã làm xong để vào bàn của cô sau đó cậu liền ngồi vào ghế đối diện cô. Cảm giác này khiến cho tim cô đập nhanh hơn vậy như thể rằng cô đã rung động trước sự dịu dàng và quan tâm của cậu.
"Nhưng mà.... Cậu không cần phải làm thế đâu mà!"
Cô thốt lên những câu nói 1 cách ngại ngùng nhưng lại đáng yêu khiến cho cậu phải ngoái đầu nhìn sang chỗ khác vì nếu không rất có thể cậu sẽ rung động trước cô.
"Hôm trước là vì cậu cho tôi món bento nên hôm nay tôi giúp cậu coi như là hoà đi!"
"Nhưng mà! Cậu không nhất thiết đâu mà!"
"Không sao đâu!"
Cô càng nói thì cô càng ngại ngùng hơn nên cô liền đánh trống lảng để mong hy vọng cậu không giúp đỡ cô nữa
"À mà! có chắc cậu làm đúng không đó? Nhỡ có sai sót gì đó thì sao!"
"Cậu không phải lo! Tôi là thành viên của đội tuyển hóa học cậu không nhớ à?"
"Ừm! Tớ biết.... Nhưng mà!"
"Không sao đâu mà! Tớ hứa!"
Khi mà cậu đã nói như vậy thì cô đã không còn điều gì để lảng tránh cậu được nữa đành miễn cưỡng chép đáp và lời giải của cậu sang bài làm của cô, Akira ngay lập tức hỏi thẳng cô.
"Hori! Tại sao cậu lại không muốn nhận sự giúp đỡ của người khác?"
"Hể? Cậu nói gì vậy.... Tớ không hiểu."
Cô đang chép bài vừa cố gắng giấu giếm cậu, mặt cô đỏ ửng hồng như quả đào.
"Tớ biết chứ! Lời nói của cậu nói lên tất cả! Nhưng đừng lo tớ sẽ giữ kín bí mật này mặc dù là tớ không giỏi cho lắm nếu tớ để bí mật này mà bị lộ thì cậu có thể tát tớ cũng được."
Cậu quay mặt trực tiếp thẳng vào hori và thốt ra những câu nói lạnh lùng như thể coi nhau như chưa quen biết gì cả như thể báo hiệu rằng từ sau vụ này chúng ta sẽ coi nhau như người xa lạ chưa hề quen biết gì cả.
"Cả...m ơ...n cậu vì đã giúp đỡ tôi!"
Cô vừa cảm ơn cậu, sau khi chép bài xong cô trả lại cuốn vở bài đưa cho cậu với đôi tay run run 1 cách dễ thương khiến cậu không thể cưỡng lại được cậu nhìn cô như thể tim cậu đã hoàn toàn rung động trước vẻ đẹp của cô không ngờ cô ấy lại xinh đến mức vậy.
Cô liền tháo kính ra làm lộ rõ ra vẻ mặt xinh đẹp của cô với sự ngại ngùng cao độ. Đôi mắt màu vàng caramel hòa quyện với bộ tóc màu nâu solcola dài mượt như tơ khi cô vuốt lên cùng
"Đây l...à ph...ần th...ưởng đó!"
Cô liền rời trở về chỗ ngồi cũ đeo chiếc kính lại với trạng thái bình thường, lúc này các bạn trong lớp vài bạn đã đến nói chuyện chào hỏi và hori đã trở lại trạng thái xấu hổ tự ti như
mọi ngày.
Ở trong lớp cô gần như là cô gái ngại ngùng, tự ti không giỏi về khả năng giao tiếp với người khác mỗi khi nói chuyện với những người bạn khác cô thường hay ấp úng và thậm chí nói kiểu mơ hồ lung tung khiến cho các bạn trong lớp gần như xa lánh cô chả ai muốn nói chuyện với 1 người như cô cả và cứ như sau khi buổi học kết thúc cả hai đều cùng trở về khu chung cư. Mặc dù khu chung cư của 2 người là gần cạnh nhau nhưng 2 người chẳng bao giờ nói chuyện với nhau thậm chí là gặp mặt nhau cũng không luôn họ chỉ xem nhau như những người hàng xóm như không quen biết với nhau.