webnovel

Chương 40: Lần hành động đầu tiên (Trung)

Editor: Nguyetmai

"Ngôi nhà trước mặt chính là nơi ẩn náu của Nhện Đen, gã ở trên tầng ba, đối phương rất cảnh giác, chúng ta không được gây ra tiếng động nào."

Lý Nhã Lâm nhỏ giọng nói.

Từ tai nghe truyền tới giọng của Hàn Tiêu: "Không cần cẩn thận nữa, Nhện Đen đã phát hiện mấy người rồi."

"Sao anh biết."

Lý Nhã Lâm bĩu môi, không hề tin.

Vừa dứt lời thì tiếng súng liên miên không ngớt xé tan màn đêm yên tĩnh, đạn từ nơi cao liên tục lao tới. Ba người Lý Nhã Lâm lập tức lộn người né tránh, sau khi trốn vào một con ngõ nhỏ thì ai nấy đều nghiêm túc hẳn.

Họ bị phát hiện từ bao giờ?

Dù ba người sẽ không bị loại đánh lén đơn giản thế này làm bị thương, nhưng nếu không có Hàn Tiêu nhắc nhở sớm thì họ cũng không thể phản ứng nhanh như vậy được. Bởi thế, ánh mắt Lý Nhã Lâm lúc này cũng nghiêm túc hẳn, cô cẩn thận cố định lại tai nghe.

Một người đàn ông đứng trên cao quan sát ba người, gã cười dữ tợn, không hề che giấu bản thân. Một hình xăm con nhện màu đen trên má trái hiện rõ, trên người mặc đồ chiến đấu, tay cầm súng trường hạng nặng. Gã vung tay lên, mười tên áo đen bịt mặt xông ra từ những con ngõ nhỏ xung quanh, dần vây quanh ba người Lý Nhã Lâm.

"Tình báo sai rồi, sao gã lại có người giúp thế này!"

Lâm Diêu trừng lớn mắt nhìn cảnh này.

Lòng Lý Nhã Lâm cũng dần nặng nề.

Nhện Đen cười lạnh: "Tao đã dám ở lại Tây Đô mà chúng mày lại nghĩ không có chuẩn bị gì hết sao? Lần trước Cục 13 làm tao chật vật thế, Nhện Đen tao là kẻ có thù tất báo, nếu chúng mày dám vươn móng vuốt tới đây thì tao sẽ chém đứt móng vuốt ấy đi!"

Nhện Đen là thợ săn tiền thưởng kiêm sát thủ khét tiếng trong thế giới ngầm, trong khi mục tiêu vẫn chưa phát hiện ra, gã đã bày sẵn một loạt cái bẫy khiến mục tiêu không còn đường thoát, tựa như mạng nhện vậy.

Lý Nhã Lâm đột nhiên dùng toàn lực đá vào vách tường bên cạnh, ánh sáng màu vàng kim lóe lên, vách tường ầm ầm đổ xuống, tạo thành một lá chắn tự nhiên, che khuất tầm mắt của kẻ địch.

Sức lực trên quyền cước của hệ võ đạo giai đoạn đầu là vô cùng lớn, Lý Nhã Lâm hiện giờ ở cấp E, mức năng lượng khoảng 300 Orna, cấp bậc khoảng chừng trên dưới Level 25.

Nhện Đen dẫn đội ngũ của mình tạo thành vòng vây, dùng hỏa lực điên cuồng áp chế tổ ba người.

Lý Nhã Lâm và Lambert kéo Lâm Diêu, dựa vào địa hình phức tạp của ngõ nhỏ để tránh né đường đạn. May là thực lực của họ đều hơn người, thế nên dưới tình cảnh nguy hiểm như vậy mà ba người vẫn chưa trúng phát đạn nào, có điều cuối cùng họ vẫn bị ép vào một con ngõ cụt.

Nhện Đen dẫn người chặn ngay đầu ngõ, gã híp mắt hít sâu một hơi, vẻ mặt ngây ngất, lẩm nhẩm trong miệng: "Con sâu rơi vào lưới rồi, từng lỗ chân lông của chúng mày đều đang tỏa ra sự sợ hãi."

"Mày nghĩ mình thắng chắc rồi hả?"

Lý Nhã Lâm nhướng mày, ngầm ra hiệu cho Lambert.

Nhện Đen cứ như nghe được chuyện gì kỳ lạ lắm, gã phô trương quay đầu nhìn mười người trợ thủ sau lưng, rồi giang rộng hai tay, đáp: "Tao chỉ cần ra lệnh một câu thôi là chúng mày sẽ bị bắn thủng lỗ chỗ ngay, chúng mày lấy đâu ra cơ hội khiêu chiến với tao chứ?"

Lý Nhã Lâm hừ lạnh: "Vậy sao mày vẫn chưa ra tay đi?"

"Giết chúng mày chẳng có gì tốt cho tao cả, ngược lại thì bắt chúng mày làm con tin tao còn có thể lấy được một số tiền chuộc không nhỏ."

Nhện Đen lắc lắc ngón tay, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay gã rồi. Gã biết những gì mình nói đều có thể thông qua tai nghe truyền tới Cục 13. Gã cực thích cảm giác khoe khoang thế này, nhưng bỗng gã lại nhe răng cười nói: "Có điều tao chỉ cần giữ mạng một đứa là đủ rồi!"

Nhện Đen giơ tay lên, định ra lệnh nổ súng. Đúng lúc này, Lý Nhã Lâm lại đột ngột nhảy phắt lên, hai chân lóe ra luồng sáng vàng kim, cô đạp vách tường trái phải để làm bàn đạp, sau đó nhào tới, tư thế tuyệt đẹp như chuồn chuồn lướt nước, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách từ giữa không trung.

"Giết nó!"

Nhện Đen quát lên, đám tay chân nhanh chóng nã súng về phía Lý Nhã Lâm, thế nhưng không tài nào bắn trúng cô bởi tốc độ của cô lúc này đã cao đến mức chỉ còn thấy bóng mờ kéo dài, có mấy viên đạn đi đúng hướng nhưng cuối cùng lại văng ra khi đụng trúng quần áo cô.

Quần áo bó của Lý Nhã Lâm đều được dệt bằng sợi chống đạn, thế nên súng vốn không bắn xuyên qua được. Vả lại, tố chất cơ thể cô cũng có khả năng chống chịu động năng sinh ra từ đạn dược, căn bản không hề e ngại súng ống, lúc trước chạy trốn đều là tỏ ra yếu đuối để địch chủ quan mà thôi.

Kéo gần vòng vây của Nhện Đen, khiến kẻ địch tụ lại một chỗ, cuối cùng hốt trọn cả mẻ.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi kẻ địch tách ra, Lambert tìm được cơ hội ra tay. Hay tai hắn sờ lên túi đeo bên hông, bốn lưỡi dao mỏng trong chớp mắt cắt đứt yết hầu của bốn người.

Những người khác đều giật nảy mình, một nửa quân số muốn quay súng đối phó với Lambert nhưng lúc này Lý Nhã Lâm trên không lại giơ chân đá sập vách tường. Đá vụn như mưa bắn ra, cản trở công kích của Nhện Đen và đám tay chân. Cùng với đá vụn mà đến là Lý Nhã Lâm tựa chim ưng săn mồi lao xuống.

Cô rút chuôi dao gấp đeo bên hông bổ mạnh xuống, còn cách kẻ địch tầm ba mươi centimét, đối phương bèn ngửa ra sau né tránh, cứ tưởng đã có thể thoát được nhưng bất ngờ một lưỡi dao dài mấy chục centimét tung ra, nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách. Bóng dao lóe lên, kẻ địch đã bị cắt đứt cổ.

Tính bất ngờ chính là một trong những ưu thế của dao gấp.

"Vũ khí tốt!"

Mắt Lý Nhã Lâm sáng ngời.

Tay súng người thường cận chiến với võ đạo giả thì kết quả chẳng cần nói cũng đủ hiểu. Ba mươi giây sau máu văng khắp chốn, chỉ còn mình Nhện Đen bị chém đứt hai tay đang nằm xụi lơ trên mặt đất.

Lý Nhã Lâm khẽ hừ một tiếng, rút lưỡi dao gấp về, thứ vũ khí này co duỗi dễ dàng, lúc dài lúc ngắn, cô vô cùng hài lòng.

"Làm tốt lắm."

Hàn Tiêu thản nhiên khích lệ, vừa rồi anh không nói một lời, tuyệt đối chẳng hề lo ba người này sẽ mất mạng ở đây.

"Cảm... cảm ơn."

Lâm Diêu ngại ngùng nói tiếng cảm ơn.

"Không nói cậu."

Lâm Diêu uể oải cúi đầu, vừa rồi đúng là cậu ta chẳng làm được gì cả.

"Cô bé, chúng mày không giết được tao đâu."

Nhện Đen dù đã bị thương nặng nhưng vẫn cười gằn, vẻ mặt gã không hề tỏ ra sợ hãi, còn nhìn chằm chằm Lý Nhã Lâm để trêu tức.

Lambert không nói nhiều, hắn rút súng ra, pằng một phát bắn nát đầu Nhện Đen, máu trộn lẫn óc văng đầy mặt đất.

Lý Nhã Lâm và Lâm Diêu yên lặng nhìn Lambert.

Mặt hắn không hề có biểu cảm gì, thản nhiên bảo: "Thử xem chẳng phải sẽ biết ngay à."

"... Haizz, chết thì chết thôi, dù sao cấp trên cũng không dặn chúng ta để hắn sống, về rồi tôi phải tắm một cái mới được, cả người dính đầy máu rồi, hôi quá đi."

Lý Nhã Lâm vươn vai một cái.

Đúng lúc này Hàn Tiêu lại lên tiếng: "Đừng lơ là, Nhện Đen vẫn còn sống."

Suýt nữa Lý Nhã Lâm đã bị chuột rút, cô chỉ vào thi thể đã nát nhừ dưới đất, tức tối hỏi: "Thế này mà vẫn sống được á?"

Hàn Tiêu bình tĩnh đáp: "Gã là một siêu năng giả, năng lực cực kỳ đáng sợ, mấy người cứ lật mặt nạ bảo hộ của thi thể đầu tiên bên trái là biết ngay thôi."

Lâm Diêu vẫn chần chừ: "Nhưng mà trong thế giới ngầm trước nay đều không có tin tức cho thấy Nhện Đen là siêu năng giả mà, chắc anh nhầm rồi."

Lý Nhã Lâm bĩu môi, cô lầu bầu: "Không thể nào, chắc chắn là nhầm lẫn, người mới mà, tôi hiểu tâm trạng rất muốn lập công của anh nhưng anh cũng không thể đưa tin giả để đùa chúng tôi được."

Hàn Tiêu cạn lời rồi, em gái ngốc nghếch này, cô nghĩ nhiều quá rồi.