Sau khi con đường núi gập ghềnh không bằng phẳng được ánh sáng từ đũa phép chiếu sáng thì lập tức trở nên dễ đi hơn nhiều.
"Các học sinh năm nhất, hãy ngẩng đầu lên nhìn phía trước mặt."
Hagrid không cần phải phân tâm chăm sóc những học sinh ở cuối hàng nữa, lúc này đã cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều, chỉ cần khoảng thời gian chưa đầy một nửa so với những năm trước là đã có thể tới được điểm cuối của con đường nhỏ, Hagrid quay đầu lại hô lớn: "Rẽ qua chỗ quẹo này là các cháu sắp được nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên rồi."
Con đường nhỏ chật hẹp bất ngờ mở ra một hồ nước đen ngòm, sóng gợn lăn tăn.
Bên hồ là một bến tàu bằng gỗ rất thô sơ, bên cạnh có hơn hai mươi chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu. Alina rất vui mừng vì không nhìn thấy mái chèo trên thuyền, tức là động lực để thuyền tiến về phía trước ít nhất cũng không phải là sức người.
Ở phía xa hơn có thể nhìn thấy loáng thoáng đường nét của một tòa lâu đài khổng lồ, có điều bởi vì ánh sáng từ đũa phép của cô bé tóc bạch kim quá đỗi sáng ngời cho nên chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ, không chân thực.
"Nox!"
Không đợi Hagrid nhắc nhở, Alina mỉm cười, nhỏ giọng niệm chú, chủ động tắt ánh sáng trên đầu đũa phép rồi cất cây đũa phép bằng gỗ óc chó của cô vào lại trong túi áo.
"Nox..."
"Nox."
"Nox!"
...
Phía sau cô nhanh chóng vang lên một loạt tiếng niệm chú, những phù thủy nhỏ khác cũng học theo mà thu đũa phép về, "ánh trăng" trong dòng người lần lượt vụt tắt, cuối cùng bên hồ chỉ còn lại ánh sáng vàng vọt từ cây đèn sợi đốt trong tay Hagrid.
Trong màn đêm tĩnh mịch, đường nét hình bóng của lâu đài Hogwarts dần dần hiện ra rõ ràng.
Trên sườn núi cao cao ở bờ hồ đối diện, một tòa pháo đài nguy nga cổ kính đứng sừng sững với vô số tháp lớn nhỏ và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn dưới bầu trời sao, một bầu không khí pháp thuật thần bí nghiêm túc quanh quẩn trong đầu mỗi đứa trẻ.
"Cảm ơn."
Hagrid quay đầu lại, cúi đầu nhìn cô bé Alina đứng bên cạnh ông, trong đôi mắt đen như con bọ cánh cứng xuất hiện một tia dịu dàng. Không hổ là học sinh do đích thân cụ Dumbledore tuyển mộ, quả nhiên là một đứa trẻ ngoan khiến người khác rất yêu thích.
Sau khi yên lặng chờ đám trẻ thốt lên những âm thanh kinh ngạc, người khổng lồ Hagrid gắng sức vỗ tay, chỉ vào những chiếc thuyền nhỏ đang đậu bên bờ và nói lớn tiếng:
"Được rồi, mỗi chiếc thuyền không chở quá bốn người. Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta lên thuyền thôi!"
Nước hồ chầm chậm xô vào bờ, những con thuyền nhỏ hơi lắc lư, không hề khiến người ta cảm thấy an tâm.
Đứng trong dòng người, Ron là một trong những đứa không vui nhất, nhưng không phải vì cậu ta sợ nước. Mà là bởi vì hơn chục phút trước, lúc đang tán dóc ở trên tàu (thực chất là hù dọa lẫn nhau), cậu ta còn nói cho mọi người với vẻ tin tưởng kiên định, một câu chuyện mà cậu ta đã nghe được từ những người anh trai đang học ở Hogwarts. Nếu như bây giờ ánh sáng mà rõ hơn một chút thì tai của cậu ta có lẽ lại đỏ lên rồi.
"Được rồi, mình biết, Fred và George lại lừa mình. Chỉ có điều không ngờ Percy cũng biết lừa người."
Ron nhìn chiếc thuyền nhỏ đen thùi lùi, lầm bầm nói với vẻ mặt rầu rĩ không vui: "Trước kia mỗi người họ đều nói, học sinh của Hogwarts đều ngồi chiếc xe ngựa pháp thuật có thể tự di chuyển để tới trường."
"Chuyện này tôi đã từng nghe cha tôi nói tới, hội đồng đã tài trợ một món tiền cho trường, trong đó bao gồm cả phí mua xe ngựa mới."
Draco Malfoy cũng gật đầu phụ họa, ghét bỏ nhìn những chiếc thuyền gỗ nhỏ đang neo đậu ở cảng: "Tôi còn cho rằng chúng ta sẽ lựa chọn cách có tính pháp thuật hơn và an toàn hơn để tới trường, chứ không phải là bơi qua."
"Đúng vậy, nếu như bất cẩn ngã xuống nước thì làm thế nào, mình không biết bơi đâu."
"Suỵt, mình nghe nói mỗi năm trước khi chia nhà, trường Hogwarts đều phải chuẩn bị sẵn một tờ danh sách người chết..."
Không nghi ngờ gì, sau khi trải qua hoạt động nhỏ "phát sáng tối đa", lòng tin và ý thức tập thể của đám phù thủy nhỏ đã lớn lên nhiều.
Cùng với lời oán trách của Ron và Malfoy và ánh sáng huỳnh quanh đã bị dập tắt, không gian lại một lần nữa trở nên tối tăm và lạnh lẽo, sương mù bao phủ, đám phù thủy nhỏ bắt đầu nhỏ giọng thì thầm to nhỏ. Những đứa trẻ vốn đã bước chân ra lại nhao nhao rút trở về, ngập ngừng nhìn chúng bạn xung quanh.
Mặc dù ba hòn đảo Vương quốc Anh đều được vây quanh bởi nước biển, nhưng điều đó không có nghĩa là đa số bọn trẻ đều biết bơi. Trên thực tế, trái ngược với đa số các loài động vật khác, so với ngọn lửa ấm áp sáng rực, con người thông thường sợ vùng nước lớn hơn, mà điểm này đối với đám trẻ con mới chỉ khoảng mười một tuổi lại càng rõ ràng hơn.
"Tin ta đi, rất an toàn, năm nào chúng ta cũng đi như vậy cả."
Hagrid gãi đầu với vẻ buồn phiền, khuôn mặt đầy râu rậm rạp của ông tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Trên thực tế, hầu như khóa học sinh mới nào qua sông cũng đều sẽ gặp tình trạng tương tự, làm thế nào để khuyên đám học sinh năm nhất lên thuyền từ trước đến nay luôn là một công việc tiêu tốn rất nhiều thời gian. Điều này đối với một người không giỏi ăn nói như Hagrid thì lại càng thêm khó khăn.
"Được rồi, đừng ồn ào nữa, nghe mình nói. Phát quang tối đa!"
Không khí bên hồ càng lúc càng ẩm ướt và lạnh lẽo, Alina có thể cảm nhận được cơ thể Hermione đứng phía sau cô đã bắt đầu run lên cầm cập. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì có thể sẽ bị cảm lạnh mất! Cô nhíu mày lại, rút cây đũa phép ra thắp sáng một lần nữa.
Theo giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cô, đám người xôn xao giống như bị làm phép mà yên tĩnh ngay lập tức, nhao nhao nhìn về phía cô bé tóc bạch kim đứng phía trước đoàn người, đầu ngón tay phát ra ánh sáng sáng trong.
"Nếu như các cậu đã từng đọc cuốn 'Một thời kì lịch sử trường Hogwarts' thì sẽ biết, vượt hồ là một nghi thức truyền thống của Hogwarts. Mỗi năm khi học sinh năm nhất tới Hogwarts, bắt buộc đều phải ngồi thuyền đi ngang qua mặt hồ để tới pháo đài Hogwarts. Đây là để phỏng theo cảnh bốn vị phù thủy vĩ đại tới Hogwarts lúc mới đầu xây dựng trường."
"Nhưng trong sách..."
Nghe được lời nói của Alina, đôi môi Hermione đã hơi trắng nhợt, cô bé vô thức muốn nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay của mình đau nhói, ngay sau đó, Hermione cảm thấy tay phải của mình lại một lần nữa được bao bọc bởi một bàn tay ấm áp quen thuộc.
Alina liếc nhìn Hermione, hơi lắc đầu, vừa nói vừa chủ động kéo Hermione lên một chiếc thuyền gỗ nhỏ chòng chành, chao đảo. Đứng trên thuyền, con ngươi màu xanh nước biển của cô nhìn khắp một lượt xung quanh, cô nhẹ giọng nói:
"Nói cách khác, hiện tại chúng ta đang hồi tưởng lại quãng đường mà khi đó bốn người sáng lập vĩ đại đã đi qua, còn ai muốn quay trở lại ngồi chiếc xe ngựa vô vị kia tới trường nữa không?"
"Đương nhiên là không muốn nữa."
"Xe ngựa gì chứ, mình đã ngồi chán ngán từ lâu rồi."
Khi Alina vừa dứt lời, Harry và Draco lập tức cùng theo lên thuyền.
Những học sinh năm nhất còn lại đưa mắt nhìn nhau, vội vã gật đầu, trên mặt tràn đầy sự hưng phấn và không cần Hagrid phải khuyên thêm một câu nào, chủ động tốp ba tốp hai lên thuyền, mang theo cảm giác trang nghiêm như kẻ hành hương vậy.
"Đã lên thuyền hết chưa?"
Hagrid nhìn trên bờ hồ một lượt, sau khi chắc chắn không có học sinh nào bị bỏ lại, ông mới ngồi riêng lên một chiếc thuyền rồi vỗ mạnh cái cọc gỗ trên bến tàu. Alina mơ hồ cảm nhận được một gợn sóng ma lực cực kỳ bí mật từ bến tàu, khuếch tán ra theo mặt hồ.
Mấy chục chiếc thuyền nhỏ lập tức lướt sóng tiến về phía trước trên mặt hồ đen ngòm phẳng lặng như gương, xuyên qua màn sương mù lành lạnh trên mặt hồ. Hermione không nhịn được mà rùng mình một cái, nép vào sau lưng Alina đang đứng ở trước mạn thuyền.
Cả đoạn đường vượt hồ yên tĩnh một cách bất ngờ, mọi người đều trầm mặc không nói gì, im lặng chăm chú nhìn tòa pháo đài càng ngày càng gần. Khi bọn họ tới gần vách núi thì tòa pháo đài cao khuất sau những rặng mây kia tựa như đứng ngay trên đỉnh đầu chúng, cao vút tới tận trời xanh, vô cùng chấn động lòng người.
Trên vách đá, mơ hồ có thể nhìn thấy một hành lang dài lơ lửng trên không treo đầy những rèm cây mây xanh quanh năm, Alina biết đó chính là nơi Harry đã bẻ gẫy cây đũa phép cũ ở tập cuối, đồng thời cũng là nơi các cặp tình nhân thường ra tản bộ nhất trong pháo đài Hogwarts.
Cô chưa kịp nghĩ nhiều thì những chiếc thuyền nhỏ chở họ đã xuyên qua những rặng cây mây, tới một cổng vào trống trải bí ẩn.
Mọi người men theo một đường hầm tối om đi vào trong, dường như đã tới khu dưới lòng đất của tòa thành, cuối cùng dừng ở một nơi giống như là một bến tàu dưới lòng đất, trên bến tàu toàn là sỏi và đá cuội nho nhỏ. Sau đó, dưới ánh đèn của Hagrid, bọn chúng men theo một con đường ngắn bằng đá uốn lượn quanh co trong núi đá, đi lên trên, cuối cùng cũng tới được một bãi cỏ bằng phẳng, ẩm ướt dưới bóng tối của tòa thành.
Tiếp tục men theo thềm đá đi lên phía trên, những học sinh năm nhất tập trung trước một cánh cửa to lớn bằng gỗ hạt dẻ. Hagrid giơ nắm tay khổng lồ lên gõ ba cái lên cánh cửa lớn của tòa thành.
Cánh cửa lập tức mở rộng, một bà phù thủy tóc đen, dáng người cao lớn, mặc áo choàng màu ngọc bích, mang vẻ mặt nghiêm nghị xuất hiện sau cánh cổng.
"Các học sinh năm nhất, đây là Giáo sư McGonagall." Hagrid nói.
"Cảm ơn anh, Hagrid." Giáo sư McGonagall gật đầu, móc một chiếc đồng hồ quả quýt ra nhìn thoáng qua rồi nói với vẻ bất ngờ: "So với những năm trước, hôm nay chúng ta đã tới cực kỳ sớm."
Dựa theo kinh nghiệm của mấy khóa trước, các học sinh mới ít nhất phải cần khoảng nửa tiếng mới có thể tới sảnh chính của tòa thành. Nếu lão phù thủy già Ogmot trước kia đi lại không tiện tới dẫn đường thì thậm chí sẽ còn lâu hơn nữa.
Thế cho nên bây giờ còn nửa số học sinh lớp cao hơn vẫn còn đang trên đường tới.
Ôi, là con mèo mẹ lớn tuổi đáng ghét, đáng sợ, có thể bỏ thuốc bắt cóc cô bé vô tội, Giáo sư McGonagall kia sao!
Bước chân của Alina hơi chậm lại, cô trà trộn vào trong đám người, định khiến bản thân trông không còn nổi bật như vậy nữa.
Nhưng mà ngoài dự liệu của cô, khi cô bước chậm lại thì các phù thủy khác dường như đều vô thức mà dừng bước không đi nữa, giống như là lúc ở bên hồ ban nãy vậy, chủ động nhường ra một con đường nhỏ bao bọc xung quanh cô. Vì vậy nên cuối cùng đám người đang tiến về phía trước lại bày ra một hình chữ U kì quái, vây Alina ở chính giữa.
Lúc này, Giáo sư McGonagall đã nói chuyện với Hagrid xong, nhìn cô bé tóc bạch kim với ánh mắt thâm thúy, đáy mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Bà hơi gật đầu, cố gắng bày ra vẻ hiền từ, thân thiết và nói:
"Tiểu thư Alina Kaslana, rất vui mừng khi được gặp lại trò. Ta đã nghe Hagrid nói rồi, đó chắc hẳn là một ánh sáng huỳnh quang rất đẹp, rất tốt."
Đám nhóc không có lương tâm này!!! Vào thời khắc quan trọng mà không có một ai nguyện làm bức tường người che chắn cho cô cả!
Alina vẫn còn đang định lẩn trốn thì nghe thấy bản thân bị điểm danh, toàn thân run rẩy, khuôn mặt liền cứng đờ, trong lòng thì điên cuồng nhổ nước bọt. Cô bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, đường đường chính chính đối diện với ánh mắt của Giáo sư McGonagall, khóe miệng hơi nhếch lên, yếu ớt vẫy cánh tay nhỏ.
"Đã lâu không gặp, Giáo sư McGonagall."
Xem ra, cụ Dumbledore vẫn chưa nói chuyện cầm cố Hogwarts cho Giáo sư McGonagall biết rồi.
Thấy vẻ mặt của Giáo sư McGonagall vẫn như bình thường, Alina len lén thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bằng không thì thù mới nợ cũ cộng lại, học kỳ mới của cô thật sự sẽ rất khó nói.