webnovel

Câu trả lời muộn màng

"Em vẫn không hiểu. Tại sao anh ta lại chọn rời xa em sau tất cả những gì đã trải qua? Vậy mà đã hai năm qua đi rồi..."

"Có phải là em không đủ tốt với anh ta không? Hay là em đã làm sai chuyện gì? Tại sao, tại sao đột ngột như vậy? Thậm chí còn không cho nổi câu trả lời, chỉ một tin nhắn nói rằng sẽ chia tay…"

"Hức hức, tại sao, tại sao..."

"Ít nhất hãy nói cho mình biết mình đã làm gì chứ…"

"Mình chỉ muốn chúng ta được ở bên nhau..."

Mắt ươn ướt, Miko cố ngăn nước mắt không trào ra, mặc dù đã hơn một tuần kể từ sự việc đó.

"Chị hiểu rồi, không sao đâu, em sẽ ổn thôi." Trong lúc đó, Anemachi đã lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh Miko, cho cô ấy một bờ vai để tựa vào. "Đó không phải lỗi của em, chị biết điều đó."

"Ừ, ừm... Cảm ơn chị, Anemachi-san." Miko dựa vào người Anemachi, mái tóc dài ấy cọ vào cô và khiến cô thấy buồn cười.

"Thật vui vì bây giờ chị là quản lý của em, thật đấy."

Đó là một cảm giác kỳ lạ với Miko khi phải tiếp xúc với một người mà cô chưa quen biết được lâu, kể cho người đó về những cảm xúc và nghi ngờ của bản thân. Có lẽ bây giờ cô đang thực sự lạc lối, cô khao khát bất kỳ hơi ấm nào mà cô có thể nắm lấy lúc này.



Miko thực sự cô đơn sau khi anh ta rời bỏ cô.

"Đừng lo lắng về điều đó, thực ra em làm chị nhớ đến Imouto của chị, lúc nhỏ vẫn còn dịu dàng." Bàn tay cô xuyên qua tóc Miko, nó có cảm giác mềm mại hơn so với Suisei.

Vì lý do nào đó, Anemachi luôn vô thức làm điều này với những cô gái khác, có lẽ là do thói quen khi ở bên Suisei là em gái mình. Ừm, cô cũng là nữ nên chẳng sao đâu.

Cô sẽ bị gọi là kẻ biến thái và ăn một cái bạt tai nếu kiếp trước làm việc này với một bạn nữ.

"Hãy ăn chút gì đó trước khi tiếp tục nhé." Và khi Miko đã bình tĩnh lại sau khi điều chỉnh cảm xúc, Anemachi cẩn thận hướng chủ đề sang hướng khác, cô chưa muốn đào sâu quá. Sẽ có lúc cho việc đó, nhưng bây giờ thì chưa.

"Vậy Miko-san, vì chị ở đây, liệu em có muốn lên kế hoạch cho lịch trình hàng tháng của mình ngay bây giờ không? Có một số thứ đã bị thay đổi do sự hỗn loạn gần đây ở Cover Corp, chị xin phép nhé." Lấy một vài tờ giấy trong túi ra, Anemachi đặt chúng lên bàn cho Miko xem.

"Hửm, lịch trình hàng tháng á? Trước đó từng có thứ như thế này à?" Tuy nhiên, Miko hơi chết lặng khi nghe nhắc đến lịch trình.

"Hiện tại thì có rồi. Đây là một trong những nguyên nhân khiến trước đây Cover lại hỗn loạn như vậy." Nhớ lại vẻ mặt lúng túng của A-chan khi cô yêu cầu được xem lịch trình của công ty, Anemachi tự hỏi làm thế nào nơi này có thể duy trì hoạt động lâu đến vậy.



Có vẻ họ chỉ sắp xếp mọi thứ ở trong đầu, điều này đã dẫn đến việc nhiều chương trình bị gián đoạn hết lần này đến lần khác, từ đó buộc phải sắp xếp lại lịch trình và thậm chí là hủy bỏ luôn sự kiện trong trường hợp xấu nhất.

Nhưng dù bạn là người ghét lịch trình bao nhiêu thì bạn cũng sẽ không thể phủ nhận rằng nếu không có chúng thì mọi việc sẽ không diễn ra suôn sẻ như kế hoạch.

"Vậy thì, đây là một số việc đã được lên lịch sẵn, Miko-san xem xét nó nhé? Nếu có trùng với lịch trình cá nhân thì em hãy cho chị biết." Với chiếc bút trong tay, Anemachi chỉ vào một số ngày đã được đặt lịch trước. "Chị đang thảo luận với A-chan để biến nó thành một loại hệ thống quản trị nào đó, nên sự hợp tác của em sẽ được ghi nhận."

"À...Được rồi, để em xem. Hmm, ngày này em có hẹn với bác sĩ nên-" Miko-san sau khi tiếp nhận thông tin đã gật đầu tán thành đề xuất của Anemachi. Chắc chắn cô hiểu rằng có lịch trình thì sẽ tốt hơn là không có.

Di chuyển bút trên tờ giấy, một số ngày bị gạch bỏ trong khi một số khác lại được ghi chú thêm. Anemachi tuy vụng về trong cuộc sống hàng ngày nhưng lại rất hay để ý trong công việc, cô ghi nhớ từng chi tiết nhỏ mà Miko nhắc đến.

"Được rồi, bây giờ thế là xong. Chị sẽ thông báo lại cho em sau khi xác nhận với A-chan về việc thay đổi lịch trình. Với lại em còn có một buổi stream nữa được lên lịch vào thứ Năm phải không?" Nhận được cái gật đầu từ Miko, Anemachi tiếp tục.

"Sora-san cũng đã lên kế hoạch gì đó vào ngày hôm ấy, nên chị nghĩ hai người có thể có một buổi collab cùng nhau. Lần trước chị nghe nói chị ấy cũng đang tìm người để collab cùng."

"Chị đã xem stream archive của em và phát hiện ra rằng em đã không thực hiện buổi collab nào trong 4 tháng qua, chị sẽ khuyến khích em collab nhiều hơn để tạo ảnh hưởng lâu dài hơn trong cộng đồng." Giải thích cho Miko, Anemachi đã hiểu thêm về lợi ích của việc collab, nó sẽ cho phép Miko mở rộng vòng tròn người xem của mình.

"Collab có thể giúp em tiếp cận nhiều người xem hơn cũng như tạo ra những tương tác thú vị, mang tính giải trí cao. Vì vậy, chắc chắn em nên cân nhắc điều đó."

Khả năng hiểu biết này của cô chính là thành quả của những gì cô học được suốt thời gian qua. Nó cũng chính là thứ đã giúp cô phát triển tốt khi còn làm công việc cũ, qua đó hỗ trợ gia đình về tài chính ở thời điểm khó khăn nhất.

"Nh-nhưng...Collab ư...em cũng muốn được collab, nhưng mà-"

Và đúng lúc Anemachi đang mong đợi một lý do nghiêm túc nào đó, Miko buột miệng thốt ra một câu khiến cô tự hỏi liệu cô gái này có phải một đứa trẻ mới lớn hay không.

"Em thực sự không biết ai hết...Họ chỉ chào mừng em khi em gia nhập và... thế thôi."

"... Ý em là em không biết talent nào khác dù đã gia nhập được bốn tháng?"

"Em biết chị A-chan mà!"

'Ai đó làm ơn nói cho tôi biết làm thế nào mà cô nàng này sống sót được đến tận giờ.'

"Ahem, dù sao đi nữa... Chị sẽ liên hệ với Sora-san về vấn đề này, nhưng em sẽ phải tự mình thảo luận với chị ấy để biết chi tiết."

"Ồ, ừm, cảm ơn chị đã giúp." Mặt đỏ bừng vì xấu hổ, Miko ghi nhận sự giúp đỡ của Anemachi. "Em đánh giá cao sự giúp đỡ của chị."



"Nhưng chị có nghĩ...Chị ấy sẽ chấp nhận không? Em không nghĩ mình sẽ là một người thú vị để collab cùng." Nỗi lo lắng sau khi bị chia tay giờ đã ảnh hưởng nặng nề đến sự tự tin của cô, khiến cô phải tự đặt câu hỏi về giá trị của bản thân. "Điều gì sẽ xảy ra nếu em làm hỏng chuyện? Điều gì sẽ xảy ra nếu buổi stream trở nên nhàm chá-"

"Bonk." Vô cùng nhanh chóng, đầu Miko bị Anemachi cốc một phát.

"EHHHH!" Bị nhận sát thương 100HP, Miko suy yếu đi đáng kể.

"Đừng tiêu cực vậy chứ, chị Sora là người tốt mà, chỉ là em phải rủ chị ấy trước thôi." Cơn đau đầu ập đến với Anemachi, cô hy vọng cô gái này có thể tự vực dậy bản thân. "Em là một người tuyệt vời, đừng để ai nói với em điều ngược lại."

"Được rồi…" Ngoan ngoãn đáp lại, Miko nhìn Anemachi với vẻ mặt đáng thương. "Ế, đừng có đánh em như vậy."

"Vậy chị đi đây, việc văn phòng vẫn cần chị. Cho chị biết về việc collab sau khi em nói chuyện với Sora-san nhé." Phớt lờ lời phàn nàn của Miko, Anemachi nhìn đồng hồ và nghĩ rằng mình đã dành đủ thời gian ở đây.

"Ồ, còn điều cuối cùng trước khi chị đi này." Ngay trước khi cô quên mất, Anemachi bất ngờ làm động tác kéo Miko vào lòng.

"Đừng coi thường bản thân quá được không? Em là một cô gái tuyệt vời, thật xấu hổ khi thấy em tự trách móc bản thân vì mọi chuyện xảy ra." Nhẹ nhàng vỗ lên lưng Miko, Anemachi nhắm mắt lại. "Chị sẽ không tha thứ cho em nếu em tiếp tục hành động như vậy, hãy tự tin vào chính mình hơn đi."

"Hãy cho chị biết nếu em cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, chị sẵn lòng ở bên em khi khó khăn."



Và khi cánh cửa đóng lại và tiếng bước chân rời khỏi phòng, Miko vẫn đang đứng lặng người đi, cố gắng xử lý các thông tin. Má cô bắt đầu đỏ lên.

Cơ thể cô được bao phủ bởi mùi hương cơ thể rất riêng của Anemachi, nhẹ nhàng nhưng quyến rũ.

'B-baka...Đừng đột nhiên làm mấy việc như thế."

'Đặc biệt là khi mình vẫn đang yếu đuối như vậy... Nhỡ đâu mình không thể kiểm soát được bản thân nữa thì sao!'

Tim đập loạn xạ, cô gái tiếp tục đứng im lặng trong nhiều phút.

.

.

.

"Bỏ rơi những người quan trọng với mình cơ à... Haha." Nằm trên giường, Anemachi nhìn lên trần nhà, đầu nặng trĩu vì những gì cô nghe được trước đó.

"Thật là một gã khủng khiếp, phải không? Đúng vậy, em có quyền tức giận, Miko-san à."

"Đánh cho anh ta một trận, phớt lờ anh ta, ném anh ta đi như một thứ rác rưởi."

"Vậy tại sao, tại sao... Tại sao em không nổi giận với anh ta? Trong lòng em không hề có một chút hận thù nào sao... Tại sao em lại làm tổn thương mình, hả cô gái với tâm hồn xinh đẹp?"

"Tại sao, tại sao em lại làm vậy với bản thân chứ..."

Đang rưng rưng nước mắt, Anemachi vô tình nắm chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay và để lại những vết xước.



Cô là một tội nhân, người đã cố gắng vươn tới hạnh phúc dù biết rằng mình không xứng đáng với điều đó.

Và cách đây một năm, chính Chúa đã nhắc nhở cô về tội lỗi cô không thể chuộc lại được.

Cô ước mình có thể làm mọi việc khác đi, ước cô đã làm bất cứ điều gì, ngoại trừ điều đó.

Có rất nhiều điều đã có thể xảy ra, nhưng cô đã chọn điều tồi tệ nhất.

"Xin lỗi nhé."

Tất cả là lỗi của tôi.

again đây chỉ là fanfiction...

Fact_Dylancreators' thoughts