Ông Hùng nhướng mày, sự nghi ngờ trên gương mặt dần chuyển sang căng thẳng.
"Áp lực? Con nghĩ ba đang tạo áp lực cho con sao? Ba chỉ muốn điều tốt nhất cho con, không phải để con cảm thấy dễ chịu hay khó chịu. Nếu con cảm thấy áp lực, có lẽ, con chưa thực sự sẵn sàng đối mặt với tất cả."
Giọng điệu nghiêm khắc của ông Hùng, từng từ như những nhát dao sắc bén. Đôi mắt không rời khỏi Gia Huy, kiên quyết và không dễ bị lay động. Sự căng thẳng trong khuôn mặt, cho thấy ông đang chiến đấu giữa tình yêu và trách nhiệm.
Gia Huy cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh. "Ba không hiểu. Gánh nặng không phải là sự thúc đẩy, nó chỉ làm con cảm thấy bị siết chặt từng ngày."
"Vậy con muốn ba làm gì? Bỏ hết kỳ vọng để con cảm thấy dễ chịu hơn hay sao? Con có nghĩ rằng đó là cách để con thành công không?"
"Con chỉ muốn có quyền tự quyết định tương lai của mình, mà không cần ba phải can thiệp."
Ông Hùng đập tay xuống bàn, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ. "Con nghĩ mình đủ trưởng thành để quyết định mọi thứ? Con thậm chí còn chưa biết thế nào là thực sự cố gắng!"
Gia Huy hít một hơi sâu, kiên quyết đáp lại: "Có cố gắng. Khi không còn áp lực nữa, con có thể làm được tốt hơn bây giờ. Áp lực không phải là động lực. Con cần không gian để quyết định tương lai của mình mà không bị gò bó!"
Lời nói của cậu như một làn sóng mạnh mẽ, cuốn phăng đi mọi nghi ngờ và cản trở, không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại sự căng thẳng và mong mỏi từ những người đang chứng kiến.
Gia bảo đặt tay nhẹ nhàng lên vai Gia Huy, từng cử chỉ hiện rõ sự quan tâm. "Huy, bình tĩnh lại," anh nói, giọng ấm áp và an ủi. "Ba chỉ muốn tốt cho mày thôi."
"Con biết ba lo cho con, nhưng căng thẳng và ép buộc chỉ khiến con không thể tập trung. Con cần tự do để làm theo cách của mình."
Ông Hùng gõ mạnh xuống bàn, khiến bát đũa kêu lách cách.
"Tự do theo cách của mình? Con nghĩ đời đơn giản vậy sao!? Để thành công, con phải học cách chịu đựng và vượt qua áp lực!"
Ông Hùng lắc đầu, vẻ nghiêm khắc không hề giảm bớt.
"Con nghĩ việc không có yêu cầu sẽ giúp con làm tốt hơn sao? Thế sao con không làm luôn đi cho rồi? Chỉ cần đậu vào cấp 3 không có nghĩa là mọi thứ sẽ dễ dàng!"
Bà Thư khẽ chạm vào cánh tay ông Hùng, ánh mắt đồng cảm và lo lắng.
"Hùng, lắng nghe thằng Huy đã. Nó cần sự ủng hộ của ba nó. Đôi khi, mày cần phải điều chỉnh cách tiếp cận của mình để hỗ trợ chứ không chỉ khắt khe."
"Má thấy không? Thằng Huy, nó muốn ba nó bỏ hết yêu cầu và kỳ vọng để cho nó thoải mái hơn kìa."
"Không phải bỏ hết," giọng bà nhẹ nhàng, giống một làn gió mát, cố gắng xoa dịu không khí căng thẳng.
"Nhưng con cần phải thấy rằng, điều mày đang làm là áp lực. Đôi khi, sự động viên và ủng hộ là những gì cần thiết để nó phát triển."
Cảm nhận sự lo lắng và trách nhiệm hiện rõ trên gương mặt ông Hùng. Bà biết rằng việc đặt kỳ vọng cao là điều cần thiết, nhưng trong sâu thẳm, bà không khỏi lo lắng rằng sự khắt khe của ông Hùng có thể trở thành một gánh nặng quá sức đối với Gia Huy.
"Con không nói việc học không quan trọng, nhưng điều ba làm không phải là cách duy nhất để thúc đẩy con."
Gia Bảo cố gắng làm hòa, nắm cổ tay Gia Huy, nhìn về phía ông Hùng với sự thuyết phục. "Ba, hãy cho Huy một cơ hội chứng minh bản thân. Đôi khi sự ủng hộ và động viên có tác dụng hơn là áp lực."
"Huy, con nghĩ ba không hiểu cảm giác của con sao? Ba đã phải làm việc cực nhọc để đạt được vị trí này. Nếu con không học cách chịu đựng, làm sao con có thể đạt được gì hả!?"
Giọng ông Hùng đầy sự khắc nghiệt, như thể mỗi từ đều mang theo trọng lượng của những năm tháng nỗ lực và cống hiến không ngừng.
"Con hiểu ba đã vất vả, nhưng con không thể sống trong áp lực mãi. Con cần tự quyết định cách học của mình mà không phải lúc nào cũng lo sợ về sự thất vọng của ba."
Ông Hùng hít một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Con không thấy rằng, cái mà con gọi là áp lực, nó vốn dĩ là một phần cuộc sống sao? Nếu ba không đặt tiêu chuẩn cao, con có chắc sẽ cố gắng hết sức không?"
Bà Thư quay sang ông Hùng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc.
"Hùng, hãy nhớ rằng thằng Huy không chỉ cần tự do, mà còn cần sự động viên và tình cảm từ gia đình. Đừng để mọi chuyện vượt quá giới hạn của nó."
"Con không đồng ý với cách ba đặt ra mục tiêu cho con! Áp lực đã trở thành gánh nặng thay vì là động lực. Có lẽ, con không thể học y như ba muốn."
"Không thể?! Huy, con phải nhớ rằng không có nghề nào vừa danh giá vừa có thu nhập cao như nghề y. Con có biết bao nhiêu người ngoài kia phải làm việc cực nhọc để kiếm từng đồng từng cắc để sống! Trong khi đó, con lại sẵn sàng từ bỏ một cơ hội quý giá chỉ vì hai từ không thể? Con nghĩ mình có quyền từ chối hay sao?! Cha truyền thì con nối! Nghe rõ chưa!?"
Khuôn mặt đầy thất vọng và tổn thương. Ánh mắt Gia Huy ươn ướt, nước mắt gần như rơi ra. "Nhưng..."
Ông Hùng đứng dậy, đập tay mạnh xuống bàn. "Không có nhưng nhị gì hết! Con không có quyền đặt điều kiện với ba!"
Ông Hùng gắt gao, giọng nói của ông cứng rắn như một cú đấm, cắt đứt mọi nỗ lực của Gia Huy. Ánh mắt ông rắn rỏi, không cho phép bất kỳ sự phản bác nào, như muốn dập tắt mọi dấu hiệu phản kháng từ con trai.
Ông Hùng không nói gì thêm, chỉ đứng im nhìn Gia Huy. Ánh mắt sắc bén và không lay chuyển, như thể mỗi khi nhìn đều nặng trĩu sự nghiêm khắc và quyết đoán. Cái nhìn đó như một bức tường vô hình, ngăn cản mọi lời lẽ thêm vào, để lại không gian im lặng nhưng đầy sức nặng.
Gia Huy ngồi đó, như một pho tượng, tay nắm chặt thành nắm đấm, môi mím chặt để kìm chế cơn giận và thất vọng. Ánh mắt rưng rưng, đang tìm kiếm sự đồng cảm hay sự mềm lòng từ ba. Như ông Hùng đứng im lặng, vẽ mặt lạnh lùng, không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào của sự thay đổi.
Gia Bảo đứng bên lề, sự quan tâm rõ rệt trong từng cử chỉ. Anh nhìn Gia Huy với vẻ lo lắng, ánh mắt đầy sự cảm thông. Mặc dù anh cố can thiệp thêm một lần nữa, nhưng mọi nỗ lực đều bị chặn đứng bởi sự cứng rắn của ông Hùng. Anh thở dài, tay siết chặt, cảm giác bất lực làm anh không biết phải làm gì để hỗ trợ em trai trong khoảnh khắc khó khăn này.
Gia Huy hít một hơi sâu, cảm thấy như từng lời của ông Hùng đang siết chặt lồng ngực cậu. Mỗi câu nói, mỗi lần ông cất lời, đều làm không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, như thể mọi cánh cửa trong tâm trí cậu đều đóng sập lại.
Không còn cách nào khác, bà Thư đứng lên. Bà hiểu rõ áp lực và căng thẳng đang đè nặng lên cậu cháu trai. Đôi mắt bà chuyển từ Huy sang ông Hùng.
"Hùng, mày nên nhớ. Căng thẳng và sự khắt khe có thể làm tổn thương một người!"
Liệu cậu có thể tìm ra con đường dung hòa giữa kỳ vọng của ba và ước mơ của mình, hay sự khác biệt sẽ tiếp tục đẩy hai cha con xa cách hơn?
Chương 5 khắc họa rõ nét sự căng thẳng trong mối quan hệ giữa Gia Huy và ông Hùng. Qua đó, những lời nói nặng nề và sự cứng rắn của ông Hùng cho thấy sức ép to lớn mà Gia Huy đang phải đối mặt. Sự giằng xé giữa trách nhiệm và ước mơ cá nhân của Gia Huy thật sự phản ánh thực tế mà nhiều bạn trẻ phải trải qua khi đứng giữa những kỳ vọng lớn lao từ gia đình và mong muốn tự do quyết định tương lai của mình.
Bên cạnh đó, qua các tình huống căng thẳng, tôi muốn nhấn mạnh rằng, dù áp lực từ gia đình có thể trở thành nguồn động lực, thế nhưng, nếu không được quản lý đúng cách, nó có thể dễ dàng dẫn đến sự đổ vỡ trong mối quan hệ. Hơn nữa, sự đồng cảm và thấu hiểu, như được thể hiện qua những lời nói dịu dàng của bà Thư và sự quan tâm của Gia Bảo, thực sự là điều cần thiết để cân bằng giữa trách nhiệm và tình yêu thương trong gia đình.
Tôi hy vọng rằng chương này sẽ giúp bạn đọc nhận ra rằng, trong cuộc sống, không chỉ có những kỳ vọng và áp lực mới quan trọng, mà đồng thời sự thấu hiểu và hỗ trợ từ những người thân yêu cũng đóng vai trò thiết yếu. Cuối cùng, tình yêu thương và sự cảm thông có thể giúp chúng ta vượt qua những thử thách lớn nhất, và chính vì vậy, điều đó làm nên sức mạnh của mối quan hệ gia đình.
Cảm ơn bạn đã dành thời gian theo dõi chương này. Nếu bạn cảm nhận được sự đồng cảm với câu chuyện của Gia Huy, tôi rất mong nhận được phản hồi và chia sẻ từ bạn. Những ý kiến đóng góp của bạn là động lực để tôi tiếp tục viết và mang đến những chương truyện mới đầy ý nghĩa. Sự đồng hành của bạn không chỉ là nguồn cảm hứng mà còn giúp câu chuyện này đến với nhiều người hơn. Hy vọng rằng chúng ta sẽ cùng nhau tiếp tục hành trình khám phá những tình tiết tiếp theo của câu chuyện này.
Cảm ơn bạn rất nhiều!