webnovel

Phượng kinh thiên

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một người phụ nữ đã trưởng thành sau khi mở mắt phát hiện bản thân đang sở hữu thân thể của một đứa trẻ bảy tuổi? Cảm xúc gì sẽ nảy sinh khi đón chờ cô không phải thân phận công chúa cao quý vô thượng mà là ba chữ Nhân Lãnh cung xa lạ, là thánh lệnh giam giữ cả đời không được miễn xá? Và, câu chuyện sẽ ra sao khi người phụ nữ ấy không cam tâm chấp nhận cái kết người ta đặt sẵn cho mình? Đau đớn, thù hận đã từng biến một người phụ nữ dịu dàng, nhu mì, cam chịu thành người tâm cơ, âm hiểm. Vì yêu mà sinh hận, đó là lẽ dĩ nhiên ở đời. Tuy nhiên ngược dòng thời gian về hàng trăm năm trước, giữa cung điện nguy nga tráng lệ, giữa lòng Trung cung muôn vàn gian kế, chữ yêu ấy liệu có phải là tất cả? Tự do. Ngẫm nghĩ mấy hồi thì máu mủ tình thâm, trung thần chí nghĩa cũng chẳng là gì trước sức mạnh trước mảnh trời xanh ngắt, rộng lớn ngoài kia. Trước là Lam Vân, sau là Vô Ưu, bên cạnh có Cố Thái Phi, Hoài Vương, Ngọc Châu, Ngọc Thúy, Tiểu Hoa Tử, Tiểu Cao Tử và hàng trăm, hàng vạn nhân mạng trong cung cấm này tựa như đều đang vùng vẫy để tìm được hai chữ tự do cho riêng mình. Liệu rằng, với trí tuệ của một người phụ nữ am hiểu kinh thư như Lam Vân, với gương mặt kinh diễm khuynh nước khuynh thành của Vô Ưu công chúa, cùng với những gì Lưu Thị Oánh Hoa đã để lại, thế cờ vận mệnh này có được lật lại? Tiếng đàn của Vô Ưu có kinh động được tới Cố Thái Phi? Nhân Lãnh cung rốt cuộc có phải là nơi đã vào thì không thể trở ra? Vạn sự đều đang khởi đầu…

Luo Sui Xin · Sejarah
Peringkat tidak cukup
556 Chs

Chương 393: Bản lĩnh không nhỏ (2)

Editor: Nguyetmai

Nguyên Vô Ưu không để ý đến hành động này, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, thưởng thức cảnh sông qua cửa sổ đang mở một nửa.

Hiện tại đang là tiết trời đầu xuân, vạn vật đang sinh sôi nảy nở, gió lạnh của mùa đông tiêu điều tuy vẫn còn, nhưng trong đó vẫn cảm nhận được chút sắc trời mùa xuân.

"Bản công chúa thấy, vị trí của nơi này so với nhã gian bên phía đông kia đẹp hơn nhiều. Sau này bản công chúa giá lâm, liền sắp xếp sương phòng này cho bản công chúa."

Tiền chưởng quỹ trong lòng hoảng sợ thấp thỏm bất an có chút luống cuống với mệnh lệnh này, theo bản năng nhìn chủ tử đang nhắm mắt nghỉ ngơi một cái, chủ tử hình như cũng thích căn phòng này.

"Sao? Không nghe thấy lời của bản công chúa à?" Đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Vô Ưu lướt qua.

Lưng Tiền chưởng quỹ đổ mồ hôi lạnh, vội nói: "Thảo dân không dám, thực là..."

"Ngươi lui xuống." Không Vô Hồn mở mắt ra, cuối cùng cũng lên tiếng.

Bab Terkunci

Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com