webnovel

Phượng kinh thiên

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một người phụ nữ đã trưởng thành sau khi mở mắt phát hiện bản thân đang sở hữu thân thể của một đứa trẻ bảy tuổi? Cảm xúc gì sẽ nảy sinh khi đón chờ cô không phải thân phận công chúa cao quý vô thượng mà là ba chữ Nhân Lãnh cung xa lạ, là thánh lệnh giam giữ cả đời không được miễn xá? Và, câu chuyện sẽ ra sao khi người phụ nữ ấy không cam tâm chấp nhận cái kết người ta đặt sẵn cho mình? Đau đớn, thù hận đã từng biến một người phụ nữ dịu dàng, nhu mì, cam chịu thành người tâm cơ, âm hiểm. Vì yêu mà sinh hận, đó là lẽ dĩ nhiên ở đời. Tuy nhiên ngược dòng thời gian về hàng trăm năm trước, giữa cung điện nguy nga tráng lệ, giữa lòng Trung cung muôn vàn gian kế, chữ yêu ấy liệu có phải là tất cả? Tự do. Ngẫm nghĩ mấy hồi thì máu mủ tình thâm, trung thần chí nghĩa cũng chẳng là gì trước sức mạnh trước mảnh trời xanh ngắt, rộng lớn ngoài kia. Trước là Lam Vân, sau là Vô Ưu, bên cạnh có Cố Thái Phi, Hoài Vương, Ngọc Châu, Ngọc Thúy, Tiểu Hoa Tử, Tiểu Cao Tử và hàng trăm, hàng vạn nhân mạng trong cung cấm này tựa như đều đang vùng vẫy để tìm được hai chữ tự do cho riêng mình. Liệu rằng, với trí tuệ của một người phụ nữ am hiểu kinh thư như Lam Vân, với gương mặt kinh diễm khuynh nước khuynh thành của Vô Ưu công chúa, cùng với những gì Lưu Thị Oánh Hoa đã để lại, thế cờ vận mệnh này có được lật lại? Tiếng đàn của Vô Ưu có kinh động được tới Cố Thái Phi? Nhân Lãnh cung rốt cuộc có phải là nơi đã vào thì không thể trở ra? Vạn sự đều đang khởi đầu…

Luo Sui Xin · Sejarah
Peringkat tidak cukup
556 Chs

Chương 116: Khát vọng có được (1)

Editor: Nguyetmai

Diệp Tuyết liếc mắt sang Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử, thấy hai người đều cúi đầu, có vẻ không ai chú ý đến mình, đôi mắt hắn liền sáng rực lên, cẩn thận vươn tay lại gần chén trà.

Ngọc Châu ngẩng đầu, dường như lơ đãng mà nhìn hắn một cái, bàn tay hắn nhanh chóng rụt lại như bị phỏng.

Tiểu Hoa Tử cố nhịn cười, không mở mắt, trong lòng nghĩ đến câu nói "người không thể nhìn bề ngoài", con trai của quận vương có thể khiến vị Diệp tiểu thiếu gia này căm phẫn đến độ lỡ tay giết chết chắc chắn rất đáng hận, hoặc có thể hắn đã định sẵn phải bỏ mạng, Diệp tiểu thiếu gia chỉ đúng lúc gặp phải mà thôi.

Trong phòng vẫn im ắng như cũ, Diệp Tuyết nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng sắp bốc khói rồi, hắn thực sự rất muốn uống chén trà này, nhưng... không hiểu sao hắn không dám cầm lấy.

Nguyên Vô Ưu chầm chậm đóng sách lại, lúc này mới nhìn về phía hắn.

Cảm giác được nàng đang đưa mắt nhìn về phía mình, Diệp Tuyết liền ngồi ngay ngắn lại, không dám xem lung tung nữa.

Bab Terkunci

Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com