webnovel

chương 2

Thời gian trôi qua, mỗi buổi chiều, khi mặt trời bắt đầu lặn và ánh sáng bắt đầu mờ dần, tôi lại phải chịu đựng nỗi đau không thể diễn tả. Cậu thường kể cho tôi về những niềm vui và kỷ niệm với người mà cậu yêu thương. Mỗi câu chuyện, mỗi chi tiết về người đó đều như một nhát dao đâm vào trái tim tôi.

Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ, cười đùa và chúc mừng cậu. Nhưng bên trong, tôi cảm thấy như trái tim mình đang bị bóp nghẹt. Tôi không thể nói ra tình cảm của mình vì sợ rằng điều đó sẽ phá hủy tất cả những gì tôi đã có.

"Mỗi khi cậu kể về người đó, tôi cảm thấy như mình đang sống trong một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc. Tôi chỉ có thể mỉm cười, giả vờ như mọi thứ đều ổn, trong khi nỗi đau của tôi đang chảy máu từng giây."