Thịnh Dục ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng khó chịu: "Không thể chào đón được. Chủ đề marketing lần này là con át chủ bài, là bí mật thương nghiệp, lúc đó chúng tôi cũng đã rõ ràng rồi, chuyện này không thích hợp để cho 'người ngoài' biết rõ. Mục tổng cũng đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, không phải đến điều đó cũng không hiểu chứ?"
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "người ngoài".
"Người ngoài?!"
Đáy mắt Mục Diệc Thần hiện lên một tầng nộ ý.
Thịnh Dục này thật lớn gan!
Còn dám nói hắn là người ngoài !
Thịnh Dục tính toán thế nào vậy chứ, chẳng lẽ người phụ nữ của hắn là "nội nhân" sao?
Thịnh Dục cười một tiếng: "Thương trường vẫn là thương trường, tuy rằng Mục tổng là bạn của Trần Hi Lạc, nhưng cũng không thể phá hỏng quy tắc được? Thư kí Hồ, mau đưa Mục tổng ra ngoài."
Hắn ra lệnh đuổi khách, nhìn thấy sắc mặt u ám khó coi của Mục Diệc Thần, trong lòng không khỏi đắc ý.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com